Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1343




Chương 1348: Để tôi giải độc cho anh ta

Những người này đều là đệ tử nhập thất của Nhị trưởng lão? 

Mọi người vô cùng ngạc nhiên. 

Những đệ tử này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, ai nấy kiêu căng ngạo mạn, thủ đoạn thông thiên, bình thường chẳng bao giờ đoái hoài đến bọn họ, sao hôm nay lại tìm tới tận nơi nhỉ? 

"Tôi là Tiết Phù, đây là Tiêu Hồng, các sư huynh tìm chúng tôi có chuyện gì sao?", Tiết Phù dè dặt bước tới hỏi. 

"Tiết Phù, Tiêu Hồng, rễ thuốc Đồng Khánh mà các cô hái về có vấn đề, bây giờ mời hai cô đi theo chúng tôi, đến chỗ Nhị trưởng lão giải thích", một người trong số đó nói. 

"Cái gì? Thuốc chúng tôi hái có vấn đề? Sao có thể chứ? Trước đó đội trưởng đã kiểm tra, hoàn toàn không có gì khác biệt, giống hệt với danh sách thuốc mà", Tiết Phù vội vàng giải thích. 

"Cô nói với chúng tôi thì có ích gì chứ? Đến chỗ Nhị trưởng lão mà nói! Lập tức đi cùng chúng tôi ngay, nếu làm ầm ĩ đến tai đội chấp pháp, thì e là các cô khó mà ăn nói đấy", người kia hừ lạnh. 

Tiết Phù có chút không cam lòng, nhưng đám Phương sư tỷ ở bên cạnh đã giục rối rít. 

"Sư muội, em mau đi đi, những người này không dễ dây vào, nếu em từ chối làm ngơ, đắc tội với những sư huynh sư tỷ này, thì sau này khó mà được yên ổn ở thôn Dược Vương", Phương sư tỷ khuyên nhủ. 

"Việc này..." 

"Sư muội, em đừng sợ, bọn cô đi cùng em, bọn họ không làm hại em được đâu", Phương sư tỷ lại nói. 

Tiết Phù gật đầu. 

Bọn họ đi theo người của Nhị trưởng lão, đến khu vực của ông ta. 

Các trưởng lão của thôn Dược Vương đều chiếm khu vực riêng. 

Người của Nhị trưởng lão ở khu vực Tây Nam, chiếm diện tích cực kỳ lớn, chỉ sau đại trưởng lão, đệ tử ở đây có mấy nghìn người, đều do Nhị trưởng lão dạy y. 

Đám người Phương sư tỷ, Tiết Phù tiến vào khu vực, rồi được đưa tới một nhà thờ tổ lớn nhất ở mé bên phải. 

Tiêu Hồng vốn dĩ không muốn đi. 

Nhưng nếu không đi thì sẽ chỉ lớn chuyện, đến lúc đó chắc chắn thân phận của anh sẽ bị lộ. 

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đến đây giải thích cho yên chuyện. 

Trong nhà thờ tổ có bảy tám người của thôn Dược Vương đang đứng. 

Một người trong số đó chính là Vương Nhất kia. 

Tiết Phù nhìn thấy anh ta thì lập tức hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành. 

"Vương Nhất, hóa ra là anh giở trò", Tiết Phù nghiến răng nói. 

"Tiết sư muội, cô nói vậy là có ý gì? Tôi giở trò gì chứ? Các cô hái nhầm thuốc, khiến sư đệ tôi bị trúng độc, chuyện này thì các cô giải thích sao đây?", Vương Nhất hừ mũi. 

"Cái gì?", Tiết Phù vô cùng kinh ngạc. 

"Thuốc sư muội hái về sao có thể khiến sư đệ của cậu trúng độc chứ? Vương Nhất, cậu còn nói không phải cậu giở trò sao?", Phương sư tỷ đáp trả. 

"Hừ, các cô đừng có cãi! Bên trên dặn dò Tiết Phù đi hái rễ thuốc Đồng Khánh, nhưng cái cô ta hái về không phải là rễ thuốc Đồng Khánh. Sư đệ tôi tưởng là rễ thuốc, nên mang đi sắc thuốc để uống, rồi bất ngờ trúng độc, còn chưa rõ sống chết. Tôi đã đích thân chẩn đoán, nếu một tiếng nữa không giải được độc, thì cậu ấy chết là cái chắc. Tiết sư muội, đến lúc đó các cô phải ăn nói với người trong thôn thế nào đây?", Vương Nhất lạnh lùng nói. 

"Cái gì? Nghiêm trọng như vậy sao?". 

Đám người Tiết Phù, Phương sư tỷ đều giật nảy mình. 

"Sao nào? Tưởng tôi lừa các cô sao?", Vương Nhất khoát tay: "Khiêng người lên đây". 

"Vâng, sư huynh". 

Người ở bên ngoài khiêng một chiếc cáng vào nhà thờ tổ, đặt trước mặt mấy người. 

Một đệ tử trẻ tuổi nằm trên cáng, sắc mặt xanh mét, hôn mê bất tỉnh. 

Phương sư tỷ và Lý muội muội lập tức bước tới kiểm tra. 

Một lát sau, Phương sư tỷ nhíu chặt mày: "Tôi không biết cậu ta trúng độc gì, nó lạ lắm, nhưng chắc chắn không phải là do rễ thuốc Đồng Khánh". 

"Chắc chắn đây là quỷ kế của Vương Nhất". 

Mấy cô gái ngấm ngầm trao đổi, nghiến răng nghiến lợi. 

"Nếu Vương Nhất cố ý dùng thuốc, vu oan cho Tiết sư muội, thì chúng ta cũng đành bó tay, dù sao bố anh ta cũng là Nhị trưởng lão!". 

"Làm sao bây giờ?". 

"Cứ bình tĩnh!". 

Phương sư tỷ trao đổi ánh mắt với mấy người, đứng dậy nói với Vương Nhất: "Chúng tôi muốn gặp Nhị trưởng lão". 

"Xin lỗi, bố tôi có việc, không rảnh gặp các cô, chúng ta cứ giải quyết riêng chuyện này trước đi", Vương Nhất đáp. 

"Cậu muốn thế nào?". 

"Đương nhiên là giải được độc cho sư đệ của tôi thì coi như chuyện này kết thúc. Hãy nhớ là các cô chỉ có một tiếng thôi". 

"Ngay cả loại độc này là gì chúng tôi cũng không biết, cậu bảo chúng tôi giải độc cho cậu ta trong một tiếng kiểu gì? Vương Nhất, cậu đừng vòng vo nữa, rốt cuộc cậu muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi", Phương sư tỷ cắn răng. 

Vương Nhất nhếch môi cười khẽ: "Phương sư tỷ, tôi thực sự không biết cô đang nói gì, nhưng tôi có thể giúp các cô một chút, chỉ ra con đường sáng". 

"Con đường sáng gì?". 

 "Tuy không biết sư đệ tôi trúng loại độc gì, nhưng tôi nghĩ chắc chắn Tề Ngọc Thảo trong tay Nhị trưởng lão có thể giải được. Nếu Phương sư tỷ bảo Tiết sư muội đến chỗ Nhị trưởng lão xin Tề Ngọc Thảo, thì tôi nghĩ sẽ giải được độc của sư đệ thôi", Vương Nhất cười nói. 

Nghe anh ta nói xong, mọi người đều hiểu ra. 

Chắc hẳn Vương Nhất làm nhiều chuyện như vậy là muốn ép Tiết Phù phải nghe theo sự chi phối của anh ta. 

Nhị trưởng lão là ai chứ? 

Đó là bố của Vương Nhất. 

Đương nhiên sẽ đứng về phía anh ta rồi. 

Tiết Phù đến tìm Nhị trưởng lão xin thuốc? Đó chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao? 

Tiết Phù có thân phận gì? Sao Nhị trưởng lão có thể ban thuốc cho cô ấy chứ? 

Cô ấy muốn có thuốc thì chỉ có một cách. 

Đó là cầu xin Vương Nhất. 

Như vậy thì Vương Nhất cũng sẽ đạt được mục đích. 

"Bỉ ổi! Anh tưởng như vậy là ép được tôi nghe theo sự chi phối của anh sao? Nằm mơ đi!", Tiết Phù biết tỏng sự gian trá của Vương Nhất, vô cùng tức giận, lớn tiếng chửi mắng. 

"Nếu sư muội không côu đi, thì chờ một tiếng nữa, sư đệ của tôi phát độc mất mạng, thì chúng tôi chỉ đành báo lên trên, xin bên trên định tội vậy", Vương Nhất hừ mũi. 

"Bây giờ chúng tôi sẽ báo lên trên, nhờ trưởng thôn trả lại sự trong sạch cho chúng tôi", Phương sư tỷ tức giận nói. 

"Được, các cô đi đi, nhưng tôi phải nói cho các cô biết, rất nhiều người cùng thôn đang có mặt đều nhìn thấy sư đệ này của tôi bị trúng độc do ăn thảo dược các cô hái về. Để tôi xem người bên trên sẽ trừng trị ai", Vương Nhất cười khẩy. 

"Anh... Vương Nhất, tôi liều mạng với anh!", Tiết Phù nổi trận lôi đình, không nhịn được mà định ra tay. 

"Tiết Phù! Cô thật là to gan! Dám ra tay với Vương sư huynh? Cô chán sống rồi à? Người đâu, bắt Tiết Phù lại cho tôi!", người bên cạnh hét lên. 


Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc. 

"Tất cả dừng tay!". 

Mọi người khựng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh. 

Chỉ thấy Tiêu Hồng ngồi xổm bên cạnh chiếc cáng, kiểm tra qua loa cho sư đệ bị trúng độc kia, sau đó lên tiếng: "Đi lấy châm bạc đi, để tôi giải độc cho anh ta".