Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1337




Chương 1342: Chịu đủ hành hạ

Nhan Khả Nhi lặng lẽ lau nước mắt, tủi thân và đau đớn, bất đắc dĩ quỳ xuống đất, dập đầu từng cái một. 

Mới được 10 cái mà trán Nhan Khả Nhi đã đỏ lên. 

"Cứ thế này thì có dập vỡ đầu cũng không xong", một trong hai người lắc đầu nói. 

"Đang yên đang lành, bà chủ bắt cô chủ đến đây dập đầu tạ tội làm gì chứ?", người còn lại hỏi. 

"Anh không biết sao? Lần này ra tay với học viện cũng có mấy người thân bên nhà mẹ đẻ của bà chủ đi, kết quả đều mất mạng. Nếu không vì cô chủ còn phải hoàn thành lễ tế, thì e là bà chủ đã lột da cô chủ rồi". 

"Hóa ra là vậy... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải mấy người đó là do bà chủ đưa đi sao? Chuyện này không thể trách cô chủ được". 

"Suỵt, đừng nói linh tinh, để người khác nghe thấy là tiêu đời". 

"Biết rồi". 

"Thực ra những người này là bà chủ đưa đi, chẳng phải bà ấy muốn để người bên nhà mẹ đẻ kiếm chác chút công lao sao? Ai biết thần y Lâm đã phái cao thủ đề phòng ở học viện Huyền Y Phái từ trước, lần này nếu không phải có 11 nguyên lão đi cùng, thì đúng là không làm gì được học viện Huyền Y Phái". 

"Hừ, lần này bà chủ coi như đi sai nước cờ, không kiếm chác được gì thì chớ, còn mất cả mạng". 

"Đúng vậy, trước đây bà ấy đã không thích cô chủ, lần này lại càng phải hành hạ cô chủ một phen..." 

"Cô chủ đúng là số khổ..." 

Hai người thì thầm. 

Chẳng mấy chốc, Nhan Khả Nhi đã ngất xỉu. 

"Làm sao bây giờ?". 

"Hất nước cho cô ấy tỉnh rồi dập đầu tiếp". 

"Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói với bên trên thế nào đây?". 

"Đó là chuyện của bà chủ, chuyện chúng ta phải làm là ăn nói với bà chủ". 

"Được". 

Ào! 

Một chậu nước được đổ xuống, Nhan Khả Nhi đang hôn mê lại tỉnh dậy. 

Nhưng lúc này cô ấy đầu váng mắt hoa, ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn. 

"Cô chủ, mời cô tiếp tục, nếu để bà chủ phát hiện, thì chúng tôi sẽ gặp họa mất, cô đừng làm khó chúng tôi nữa", một người trong số họ lạnh lùng nói. 

Nhan Khả Nhi khẽ cắn răng, trong đầu lóe lên đủ các suy nghĩ. 

Đúng lúc này, lại có mấy người chạy vào phần mộ sau núi. 

Một trong số đó là một cô gái trẻ, cắt tóc ngắn, trang điểm đậm, lớn tiếng hét lên. 

"Nhan Khả Nhi đâu rồi?". 

Hai người kia sửng sốt, vội vàng nhìn về phía cô gái kia, kêu lên thất thanh. 

"Cô Tuệ!". 

Nhan Khả Nhi không khỏi biến sắc. 

"Nhan Khả Nhi đâu? Con khốn đó đâu?", cô gái trẻ được gọi là cô Tuệ tức giận chạy tới, ánh mắt tức giận nhìn chòng chọc vào Nhan Khả Nhi. 

"Con khốn này! Cô còn mặt mũi về đây à?". 

Cô Tuệ xông tới, cào cấu Nhan Khả Nhi. 

Nhan Khả Nhi vội vàng cản lại. 

"Cô còn dám phản kháng? Người đâu, giữ chặt tay chân cô ta cho tôi!". 

"Cô... cô muốn làm gì?", Nhan Khả Nhi cắn răng, tức giận hỏi. 

"Nếu không phải vì cô thì anh họ và cậu họ tôi sẽ chết sao? Tất cả là do cô giở trò! Tôi nhất định phải cho cô một bài học!". 

Cô Tuệ chửi bới, nhặt một cục đá ở bên cạnh lên đập vào đầu Nhan Khả Nhi. 

Nhan Khả Nhi giật nảy mình, vội vàng muốn tránh. 

Hai người đứng bên cạnh cũng tái mặt, vội vàng ngăn cản. 

Cô Tuệ này điên thật rồi, còn định giết cả Nhan Khả Nhi. 

Nhưng cũng may Nhan Khả Nhi né kịp, đầu tránh được cục đá kia, nhưng phần lưng thì lại trúng đòn. 

Bốp. 

Âm thanh nặng nề vang lên. 

"Hự..." 

Nhan Khả Nhi đau đến mức nhăn mặt, suýt nữa thì ngã lăn ra đất. 

"Cũng lì đòn gớm nhỉ! Hừ, để tôi xem cô có thể lì đòn đến mức nào", cô Tuệ tức giận quát, lại nhặt một cục đá dưới đất lên ném vào người Nhan Khả Nhi. 

Nhan Khả Nhi đâu phải người dễ bị bắt nạt? Bà mẹ kế trước đó thì cô ấy không dám lỗ mãng, nhưng lần này là bằng vai phải lứa, tại sao cô ấy phải đứng im chịu trận chứ? 

Thế là, không chờ cô Tuệ ném cục đá tới, Nhan Khả Nhi đã nhặt một cục đá khác lên, ném vào người cô ta. 

Bốp! 

Cô Tuệ không kịp phòng bị, bị đánh trúng trán. 

"A!". 

Cô ta hét lên chói tai, loạng choạng lùi lại, ngã ngồi xuống đất, trán sưng lên một cục, nhìn đã thấy đau. 

"Cô chủ, cô không sao chứ?". 

"Cô chủ!". 

"Cô thế nào rồi?". 

Những người ở phía sau vội vàng xông tới, xúm lại xung quanh cô Tuệ, vô cùng lo lắng. 

"Đánh! Đánh chết cô ta cho tôi! Đánh chết con chó cái này, lột da rút gân của cô ta đi!". 

Cô Tuệ hoàn hồn, la hét ầm ĩ. 

Mọi người lập tức ùa tới. 

Nhan Khả Nhi đã chịu đựng đủ rồi, sao có thể nhẫn nhịn được nữa chứ? Tuy đối phương đông người, nhưng cô ấy vẫn liều mạng vung nắm tay nhỏ bé của mình lên. 

Nhưng hai tay khó địch lại bốn tay. 

Hai người kia định ngăn cản, nhưng lại bị cô Tuệ quát. 

"Hai anh dám ngăn cản, tôi sẽ bảo bố tôi giết chết hai anh". 

Hai người kia rụt cổ lại, không dám nói gì nữa. 

Gần một phút sau. 

"Cô Tuệ, con khốn này sắp tắt thở rồi...", có người nói. 

"Cô Tuệ, không được đánh, không được đánh nữa, nếu đánh chết cô ấy, thì chắc chắn ông chủ sẽ trách phạt cô đấy", một trong hai người kia thấy tình hình không ổn, vội vàng khuyên nhủ. 

Gần như cả năm ngón tay của Nhan Khả Nhi bị giẫm gãy. 

Nỗi đau đớn dữ dội khiến cô ấy gần như ngất đi. 

Cô ấy mở to mắt, khuôn mặt rịn mồ hôi, đôi môi hơi hé, nhưng không thốt ra được tiếng nào. 

Một lát sau, hai mắt cô ấy tối sầm, lại lần nữa ngất lịm vì đau...