Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1335




Chương 1340: Tôi sẽ giải quyết một mình

Lời nói của Lâm Chính có thể nói là đâm thẳng vào trái tim Trương Tinh Vũ. 

Đúng vậy, bà ta quả thực muốn lấy Lâm Chính ra làm thùng trút giận. 

Bây giờ bà ta đang tức giận! 

Cực kỳ tức giận! 

Tức đến mức phát điên lên! 

Bà ta không tức giận vì tình cảnh hiện giờ của con gái mình, bà ta tức là vì đang yên đang lành thì thần y Lâm không còn nữa? 

Vốn dĩ khi biết thần y Lâm sẽ chữa bệnh cho con gái mình, Trương Tinh Vũ đã rất vui mừng và kích động. 

Bà ta biết lần này chắc chắn sẽ có hi vọng. 

Tuy giữa chừng xảy ra rất nhiều chuyện khiến bà ta không thể chấp nhận, nhưng không quan trọng. 

Chỉ cần cuối cùng thần y Lâm và con gái bà ta thành đôi, bà ta tuyển được cậu con rể quý như vậy, thì bà ta chịu ấm ức gì, con gái bà ta chịu ấm ức gì cũng là đáng giá. 

Nhưng bây giờ... tất cả đã tan biến như bong bóng. 

Thần y Lâm đã không còn... 

Cậu con rể đẹp trai nhiều tiền, nổi tiếng trong nước... đã chết. 

Khi nhận được tin này, Trương Tinh Vũ còn không tin. 

Dù sao cũng không ai nhìn thấy thần y Lâm bị chết. 

Thông tin về cái chết của anh cũng chỉ là lời nói miệng. 

Đó chính là Nghịch Chuyển Châm của giới Đông y. 

Không biết là ai đã để lộ ra chuyện về Nghịch Chuyển Châm, cũng khiến mọi người bắt đầu tìm hiểu về châm pháp thần kỳ và đặc biệt này. 

Thậm chí một số người nổi tiếng trên mạng còn làm riêng mấy video về Nghịch Chuyển Châm. 

Thế là rất nhiều người đều biết, những người dùng Nghịch Chuyển Châm cho chính mình đều không thể sống được. 

Chuyện thần y Lâm trúng châm mà chết cũng dần lan ra. 

Lại thêm Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái nhiều lần gặp nạn mà không thấy thần y Lâm ra mặt, thế nên tin này cũng dần được chứng thực. 

Trên mạng lập tức khóc than ai oán. 

Cộng đồng người hâm mộ của thần y Lâm thậm chí còn đổi ảnh đại diện sang màu đen. 

Sao Trương Tinh Vũ có thể không tin chứ? 

Cậu con rể quý hóa hoàn hảo không khuyết điểm cứ thế vuột mất, Trương Tinh Vũ có thể nói là oán khí ngập trời. 

Vốn dĩ bà ta đang bực bội không có chỗ xả, đến học viện Huyền Y Phái thăm con gái lại vừa khéo đụng độ Lâm Chính, sao bà ta có thể nhẫn nhịn được chứ? Lập tức ngoạc miệng chửi bới, chẳng khác nào một mụ đàn bà ngoa ngoắt, muốn trút hết lửa giận trong lòng lên người anh. 

Không ngờ... Lâm Chính lại dám đánh bà ta! 

Còn nói ra những lời như vậy! 

Đầu óc Trương Tinh Vũ rối tung lên như mớ bòng bong. 

Bà ta không thể ngờ được Lâm Chính dám đánh trả... 

"Cậu... cậu nói vậy là có ý gì? Sao chúng tôi lại không coi cậu là con rể chứ? Hơn nữa, cho dù chúng tôi không coi cậu là con rể, thì cậu cũng không được ra tay! Cậu chỉ là bậc con cháu, làm như vậy là đại nghịch bất đạo! Cậu hiểu không hả?", Tô Quảng tức điên lên, trừng mắt quát Lâm Chính. 

"Vậy là tôi phải ngoan ngoãn đứng đây để Trương Tinh Vũ đánh chửi, không được phép đánh trả sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại. 

"Cậu..." 

Tô Quảng không biết phản bác thế nào. 

"Được rồi!". 

Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tiếng. 

Tô Quảng nhìn bà ta. 

Chỉ thấy bà ta đang ôm mặt, ánh mắt đầy thù hằn và phẫn nộ. 

Bây giờ bà ta chỉ muốn xông ngay tới lột da Lâm Chính, nhưng nhìn vóc người Lâm Chính, bà ta vẫn dẹp ý định này đi. 

Cộng thêm việc xung quanh đông người, lại đang ở bệnh viện, Trương Tinh Vũ biết không thể làm ầm ĩ chuyện này lên được, nếu không chỉ có bà ta bị thiệt mà thôi. 

Trương Tinh Vũ hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ Lâm kia! Cậu được lắm! Bà đây nhớ rồi nhé!". 

Lâm Chính ngước mắt lên. 

"Trước kia Tiểu Nhu không ly hôn là nó ngu, tôi cũng mặc kệ nó! Lần này thì không thể để thế được! Chờ Tiểu Nhu xuất viện, có cậu thì không có tôi, có tôi thì không có cậu! Nếu nó không ly hôn, tôi sẽ nhảy lầu!". 

Trương Tinh Vũ tức giận nói, rồi kéo cánh tay Tô Quảng, đi vào trong. 

Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn hai người họ, không nói lời nào. 

Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ. 

"Đã đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý, nghĩ đến việc Tiểu Nhu có thể gả cho rể quý hào môn hay không, đúng là khiến cho người ta cảm thấy bi ai", Lạc Thiên đi tới, nhẹ giọng nói. 

"Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tôi không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ, tôi chỉ cần làm tốt việc của mình là được", Lâm Chính khàn giọng nói. 

"Nhưng nếu cô Trương thực sự ép Tiểu Nhu phải ly hôn với anh thì phải làm sao đây?", Lạc Thiên dè dặt hỏi. 

Lâm Chính trầm tư một lát rồi đáp: "Xem Tiểu Nhu lựa chọn thế nào đi, nếu cô ấy đồng ý thì... đành ly hôn vậy". 

Lạc Thiên không nói gì, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp. 

Sau khi giải quyết gần hết việc của bệnh viện, Lâm Chính liền đến bên cạnh học viện Huyền Y Phái. 

Hiện giờ nơi này đã bị phong tỏa. 

Ngày nào cảnh sát cũng đến để điều tra manh mối. 

Lâm Chính không thể tùy ý lộ mặt, tránh đánh rắn động cỏ. 

Anh đứng hút thuốc trong con ngõ nhỏ bên cạnh học viện. 

Một lát sau, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh anh, quỳ một gối xuống. 

"Bái kiến giáo chủ!". 

Đây chính là Kiếm Ám Tâm trong số bảy ảnh ngự. 

Lúc này, sắc mặt Kiếm Ám Tâm trắng bệch, hơi thở cũng không còn ổn định như trước, mà có chút yếu ớt. 

Lâm Chính nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Anh bị trúng độc sao?". 

"Vâng", Kiếm Ám Tâm nhỏ giọng đáp. 

"Những người khác đâu?". 

"Đang ở trong giáo trị thương!". 

Lâm Chính nhíu chặt mày. 

"Lần này, những người thôn Dược Vương phái tới tập kích học viện Huyền Y Phái đều là tinh nhuệ, có 11 nguyên lão của thôn Dược Vương dẫn đội. Chúng tôi ít không địch được nhiều, nên đã thất bại. Chúng tôi vô dụng, xin giáo chủ giáng tội", Kiếm Ám Tâm cúi đầu nói. 

"Nguyên lão cũng tham gia à? Đây không phải là lỗi của các anh, tôi không trách các anh". 

Lâm Chính lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong túi ra, đưa cho anh ta. 

“Uống đi, có thể giải được độc trên người anh”. 

"Cảm ơn giáo chủ". 

Kiếm Ám Tâm vội đỡ lấy. 

"Thủ đoạn và năng lực hành động của thôn Dược Vương vượt xa dự liệu của tôi, chuyện này xảy ra cũng là do tôi chuẩn bị không kịp thời", Lâm Chính nhỏ giọng nói. 

"Giáo chủ, chúng ta lập tức tập hợp các tinh nhuệ trong giáo đánh về phía thôn Dược Vương. Tuy Đông Hoàng Giáo đã sa sút hơn trước đây, nhưng thôn Dược Vương cũng không thể coi thường được", Kiếm Ám Tâm ôm quyền nói. 

Lâm Chính lắc đầu đáp: "Hiện giờ trong giáo... e là cũng không ổn định đúng không?". 

Kiếm Ám Tâm sửng sốt, cúi đầu im lặng. 

"Anh về Đông Hoàng Giáo trước đi, hiện giờ ổn định trong giáo đã rồi tính tiếp. Chuyện của thôn Dược Vương tôi sẽ tự giải quyết, không cần Đông Hoàng Giáo tham gia", Lâm Chính khàn giọng nói. 

Kiếm Ám Tâm ngẩng phắt đầu lên: "Giáo chủ..." 

Lâm Chính giơ tay lên, ngắt lời anh ta. 

"Kiếm Ám Tâm, hiện giờ trong giáo có rất nhiều người có thái độ miệng phục nhưng tâm không phục đối với tôi, còn nhòm ngó vị trí giáo chủ của tôi nữa. Nếu tôi muốn trong giáo ổn định, thì chỉ có một cách, đó là giết, dùng vũ lực để trấn áp, khiến những người không phục tôi phải sợ hãi. Nhưng làm vậy thì chắc chắn thực lực của Đông Hoàng Giáo sẽ giảm sút. Đây là điều không ai muốn thấy, tôi nghĩ anh cũng không hi vọng tôi đại khai sát giới đúng không?", Lâm Chính bình tĩnh nói. 

"Chuyện thôn Dược Vương lần này, tôi sẽ giải quyết một mình. Nếu tiêu diệt được thôn Dược Vương, thì trên đời này còn ai không sợ tôi chứ? Đông Hoàng Giáo còn ai không tâm phục khẩu phục tôi chứ?", Lâm Chính khàn giọng nói. 

Kiếm Ám Tâm nghe thấy thế, trong lòng giật thót. 

Đơn thương độc mã đối phó thôn Dược Vương? 

Giáo chủ điên rồi sao?