Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1296




Chương 1301: Cậu là cái thá gì?

"Cậu tư!". 

"Chú tư! Chú đến rồi!". 

"Tốt quá rồi". 

Đám Lưu Đại Bưu, Lưu Mãn Yến vô cùng mừng rỡ, hai mắt sáng rực, vội vàng chào đón người mới đến. 

Người này tên là Lưu Kiến Phi. 

Là con trai thứ tư của bà cụ Thái, cũng là đứa con có tiền đồ nhất. 

Lưu Kiến Phi đã rời khỏi Giang Thành từ 10 năm trước, buôn thuốc khắp nơi trên cả nước, cũng được coi là một nhà kinh doanh dược phẩm rất thành công. 

Nghe nói mấy năm trước ông ta đã gia nhập một hiệp hội kinh doanh dược phẩm, nhận được sự ủng hộ của một lão đại, sự nghiệp lên như diều gặp gió. 

Nghề kinh doanh dược phẩm này tiếp xúc với hệ thống y tế, đương nhiên mạng lưới quan hệ rất rộng. 

Thế nên Lưu Kiến Phi cũng được coi là một nhân vật có máu mặt ở Giang Thành. 

Nếu muốn xử lý một thằng ở rể, thì quá đơn giản với Lưu Kiến Phi. 

Nhưng người trước mặt ông ta đâu đơn giản chỉ là một thằng ở rể? 

"Kiến Phi, con về rồi à?", bà cụ Thái cảm thấy vô cùng được an ủi, vội nói: "Nào, con mau lại đây, để mẹ ngắm con thật kĩ nào!". 

"Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ?", Lưu Kiến Phi bước tới, cầm tay bà cụ Thái hỏi thăm. 

"Khỏe, khỏe lắm, chẳng phải con làm ăn ở ngoài sao? Sao lại đột nhiên trở về thế?". 

"Chẳng phải vì nghe nói Tiểu Dư nhà chúng ta nổi tiếng rồi sao? Nên con về xem thế nào, nhưng không ngờ nhà chúng ta lại bị ức hiếp như vậy! Lại còn là một thằng ở rể vô dụng nữa. 

Lưu Kiến Phi lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hừ mũi: "Hôm nay nếu không xử lý thỏa đáng, thì sau này nhà họ Lưu chúng ta còn mặt mũi nào nữa? Lưu Kiến Phi con cũng mất hết thể diện!". 

"Các ông định làm gì hả?", Lạc Thiên tức giận quát. 

"Chẳng phải trước đó mẹ tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Lâm Chính, cậu mau làm theo đi!", Lưu Kiến Phi nói. 

"Nếu tôi không làm thì sao?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi. 

"Tôi đảm bảo cậu sẽ chết rất khó coi". 

"Vậy thì ông cứ thử đi, xem đến lúc đó ai sẽ chết khó coi hơn", Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói. 

"Cô là...", Lưu Kiến Phi nhìn về phía Lạc Thiên. 

"Lạc Thiên Giang Thành". 

"Lạc Thiên? Cô Lạc?". 

"Là cô ta sao?". 

Người nhà họ Lưu rất ngạc nhiên, sắc mặt trở nên lúng túng. 

Nhờ sự giúp đỡ của Dương Hoa, y quán của Lạc Thiên phát triển cực nhanh, Lạc Thiên dùng danh nghĩa của nhà họ Lạc mở không ít y quán ở Giang Thành, danh tiếng địa vị không tệ chút nào. Nếu người nhà họ Lưu muốn động đến cô ấy thì cũng phải cân nhắc. 

"Thảo nào thằng nhãi này vênh váo như vậy, chắc là đã dụ dỗ cô chủ nhà họ Lạc". 

"Lạc Thiên là bạn thân của Tiểu Nhu, nên đương nhiên là quen biết với Lâm Chính rồi. Chỉ là không ngờ trước đó cậu ta dụ dỗ Tiểu Dư nhà chúng ta thì chớ, ngay cả Lạc Thiên cũng không tha. Thỏ không ăn cỏ gần hang, còn cậu ta thì chuyên chọn người bên cạnh mình để ra tay, đúng là vô liêm sỉ". 

"Loại người như cậu ta đúng là không ra gì!". 

"Không phải là đàn ông". 

Người nhà họ Lưu chửi rủa mỉa mai. 

"Các người...", Lạc Thiên tức điên lên, còn định nói gì đó, nhưng bị Lâm Chính cản lại. 

"Tiểu Thiên, chuyện này cô đừng nhúng tay vào, tôi sẽ tự giải quyết", Lâm Chính nói. 

"Việc này... thôi được rồi", Lạc Thiên gật đầu. 

Cô ấy biết thân phận thực sự của Lâm Chính, nên cũng không cưỡng cầu nữa. 

Nhưng đúng lúc này, lại có hai người xông vào quán cà phê. 

Đó chính là Tô Dư và trợ lý Tiểu Nhã. 

Số khách ít ỏi trong quán cà phê lập tức kinh ngạc kêu lên, vội lấy điện thoại ra chụp ảnh Tô Dư. 

"Đừng chụp, đừng chụp nữa!". 

Tiểu Nhã vội vàng ngăn khách khứa trong quán lại. 

Nếu để bọn họ quay chụp cảnh tượng này rồi đưa lên mạng thì hỏng bét. 

Cũng may có Lạc Thiên giúp đỡ ngăn lại, thì mọi người mới bỏ điện thoại xuống. 

"Tiểu Dư, chẳng phải con đi tìm đạo diễn Tống rồi sao? Sao lại chạy đến đây?", Lưu Mãn San hỏi. 

"Mẹ, chuyện này là sao? Chẳng phải con bảo mọi người đến mời Lâm Chính sao? Tại sao mọi người lại làm khó cậu ấy?", sắc mặt Tô Dư có vẻ khó coi. 

"Làm khó? Tiểu Dư, mọi người đâu có làm gì". 

"Con ở bên ngoài nghe thấy hết rồi", Tô Dư tức giận nói. 

"Tiểu Dư, mọi người cũng là muốn tốt cho cháu mà. Trước đó bọn bác cũng lựa lời khuyên nhủ Lâm Chính, nhưng cậu ta quá ngang bướng, bọn bác nói thế nào cũng không nghe. Thế nên bọn bác đành phải dùng một số cách hơi quá khích". 

"Phải đấy Tiểu Dư, cháu không biết đấy thôi, có những người trời sinh đã hèn hạ, cháu lựa lời khuyên nhủ thì cậu ta lại vênh mặt lên trời. Nếu cháu làm căng chút thì cậu ta lại ngoan ngoãn cúp đuôi. Tên Lâm Chính này chính là loại người như vậy đấy". 

Lưu Đại Bưu và Lưu Mãn Yến đồng thời lên tiếng. 

“Vớ vẩn!”. 

Tô Dư tức giận quát: “Lâm Chính không phải như mọi người nghĩ đâu!”. 

“Tiểu Dư, cháu có thái độ gì vậy?”, đám trưởng bối nổi giận. 

“Tiểu Dư, cháu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, không thể hiểu được những khuôn sáo quy định trong này. Tóm lại chuyện này cháu đừng quan tâm, mau ra ngoài đi, cậu sẽ khiến cậu ta ngoan ngoãn đi tìm Tống Kinh, bảo Tống Kinh tiếp tục nâng đỡ cháu”, Lưu Kiến Phi lạnh lùng nói. 

“Cậu tư!”. 

Tô Dư tức đến mức giậm chân, còn định nói gì đó, nhưng Lưu Mãn San đã kéo cô ta lại. 

“Tiểu Dư, nghe cậu tư con đi! Chuyện này con đừng nhúng tay vào! Nếu con không nghe lời, thì coi như mẹ không có đứa con gái như con”, Lưu Mãn San tức giận nói. 

Tô Dư nghe thấy thế, sắc mặt liền trắng bệch. 

Cô ta không ngờ người nhà họ Lưu lại vô lý như vậy… 

“Lâm Chính!”. 

Tô Dư tuyệt vọng, chỉ có thể nhìn Lâm Chính với ánh mắt ấm ức và đau khổ. 

“Tiểu Dư, chuyện này tôi không trách cô, chuyện của Tống Kinh từ đầu đến cuối đều không phải nhằm vào cô, chỉ là trừng phạt nhà họ Lưu một chút thôi, cô đừng để bụng”, Lâm Chính vội vàng an ủi. 

“Ôi dào, khẩu khí lớn quá nhỉ? Trừng phạt nhà họ Lưu chúng tôi một chút? Cậu coi nhà họ Lưu chúng tôi là cái gì vậy?”, Lưu Mãn Yến cười khẩy: “Cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì!”. 

“Phải đấy!”. 

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu có làm theo lời chúng tôi nói không hả?”. 

Lưu Kiến Phi không còn kiên nhẫn nữa, quát lên. 

“Không”. 

Lâm Chính đáp thẳng thừng. 

“Đây là cậu tự chuốc đấy nhé!”, ánh mắt Lưu Kiến Phi đầy lạnh lùng. 

“Sao nào? Các ông định đánh người ở đây à? Tôi nói cho ông biết, ai dám ra tay, tôi sẽ báo cảnh sát”, Lạc Thiên quát. 

“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không làm chuyện kích động như vậy đâu. Nếu thực sự làm lớn chuyện, chúng tôi thì không sao, nhưng ảnh hưởng đến tiền đồ của Tiểu Dư thì không ổn chút nào. Cơ mà chắc là sẽ có rất nhiều người sẵn lòng giúp tôi làm chuyện này đấy”. 

Lưu Kiến Phi bình thản nói, rồi lấy điện thoại ra, gọi đến một số, còn bật cả loa ngoài. 

“Ông chủ Lưu, sao lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi thế? Ha ha…”, bên kia điện thoại là một tiếng cười sang sảng. 


“Lô thuốc mà ông cần… tôi đã phê chuẩn!”, Lưu Kiến Phi đột nhiên nói. 

Ông Trần nghe thấy thế, lập tức vỗ tay bốp một cái, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp, làm luôn!”. 

“Được, ha ha ha, tôi chờ ông ở đây!”. 

Lưu Kiến Phi cười lớn rồi cúp điện thoại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt châm chọc.