Châm thuật? Y thuật?
Hơi thở của Nam Cung Thống như nghẹn lại, đôi mắt già nua trợn tròn, thất thanh nói: “Lẽ nào… cậu là một y võ?”.
“Chú, theo tư liệu thì cậu ta quả thực là một y võ! Hơn nữa còn là một y võ rất mạnh!”, Nam Cung Mộng kêu lên.
Mọi người lại xôn xao.
“Quả thực không ngờ anh ta còn là một y võ!”.
“Y võ trẻ tuổi như vậy, đúng là hiếm có trên đời!”.
“Không những sở hữu cương thân bất hoại, mà còn có y thuật trác tuyệt, thần y Lâm này… là yêu nghiệt sao?”.
“Rốt cuộc cậu ta là quái tài từ đâu đến vậy?”.
Mọi người kêu lên kinh ngạc.
Nam Cung Thống thoát khỏi sự ngạc nhiên, trầm giọng nói: “Cho dù là y võ thì sao chứ? Cả đời này tôi từng tiếp xúc với không ít y võ thiên kiêu, những người từng bại cũng nhiều không đếm xuể. Lâm giáo chủ, nếu cậu muốn dựa vào y võ để đấu với tôi, thì cậu nhầm rồi”.
“Vậy ông cứ thử xem”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Ánh mắt Nam Cung Mộng đanh lại, không nhiều lời nữa, vọt tới để tấn công.
Ngón tay Lâm Chính nhanh như cắt.
Vèo vèo vèo…
Những luồng ánh sáng mảnh dài bắn tới, dường như xé rách hư không.
Nam Cung Mộng ngước mắt lên nhìn, hơi thở như ngừng lại, phát hiện mình đã bị những châm bạc như sao băng kia phong tỏa.
Muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Bất đắc dĩ, Nam Cung Thống chỉ đành cưỡng ép dùng cánh tay đón đỡ, ngăn những chiếc châm bạc này đâm trúng tử huyệt.
Phập phập phập…
Châm bạc đâm vào cánh tay, hình như nó đã được tẩm độc, một luồng cảm giác tê dại truyền tới.
Nam Cung Thống nghiến răng, phớt lờ nó đi, tiếp tục xông về phía trước.
Nhưng đúng lúc này.
Vèo vèo vèo…
Lại một loạt châm bạc bắn tới, vô cùng đáng sợ, khiến mọi người nhìn mà da đầu tê dại.
Nam Cung Thống mở to hai mắt.
Những chiếc châm bạc này được bố trí dày đặc như một bức tường, không cho ông ta cơ hội để xuyên qua.
“Chết tiệt!”.
Nam Cung Thống gầm lên, vẫn cố xông tới.
Ông ta không biết tại sao Lâm Chính lại có nhiều châm bạc như vậy, nhưng sau khi xông tới, số châm bạc này đã đâm hết lên người ông ta.
Chi chít dày đặc, vô cùng đáng sợ.
Nam Cung Thống không tin những chiếc châm bạc nhỏ bé này có thể khắc chế được mình.
Nhưng khi ông ta cố hết sức muốn lại gần Lâm Chính, thì sức lực toàn thân bỗng như một quả bóng bị xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống, suýt nữa không đứng vững.
“Cái gì?”, Nam Cung Thống cả kinh.
Thật là quỷ dị.
Nhưng khi ông ta ngẩng đầu lên, thì bị Lâm Chính đạp mạnh một phát vào hông.
Nam Cung Thống bay đi, lăn lông lốc hai vòng, sau đó không đứng dậy nổi nữa.
“Hình như ông rất khinh thường những chiếc châm bạc này của tôi?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Đúng là tôi đã coi thường nó rồi”.
Nam Cung Thống nghiến chặt răng, rút hết châm bạc trên người ra, rồi ném xuống đất, phẫn nộ đáp.
“Nếu là người bình thường mà rút châm như ông, thì chẳng mấy chốc là đột tử rồi, ngặt nỗi ông vốn cũng không còn nhiều thời gian”, Lâm Chính lắc đầu.
Nam Cung Thống không nói gì.
Lần này ông ta không dám thả lỏng nữa, mà nhìn Lâm Chính chằm chằm, nhưng không xông tới mà chỉ đứng im tại chỗ, giang rộng hai cánh tay, bàn tay nắm thành quyền, dường như đang tích lũy kình lực.
Lâm Chính nhíu mày, bỗng anh ý thức được gì đó, lập tức giơ tay lên, bắn châm bạc ra định chủ động tấn công.
Nam Cung Thống hú lên một tiếng dài thấu tận mây xanh.
“Đán đang thừa thủ thiên mã hành, kiếm kích như sơn bất túc úy. Tam vi sinh khí ngũ vi tử, thắng tại tam hề suy tại ngũ!”.
“Thiên bồng nhược đáp thiên anh thượng, tu tri tức thị phản ngâm cung. Bát Môn phản phục giai như thử, sinh tại sinh hề tử tại tử!”.
"Tử Môn, mở!".
"Kinh Môn, mở!".
"Khai Môn, mở!".
Dứt lời, một luồng khí lưu cuồn cuộn phát từ người Nam Cung Thống ra.
Các châm bạc đang bay tới đều bị chấn động nát vụn.
"Ồ!".
Mọi người xung quanh lại phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
"Bát Môn Tề Khai rồi!".
Kim Thế Minh kêu lên.
Mọi người sáng mắt lên, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thống.
Bát Môn Tề Khai, kinh thiên động địa!
Giờ phút này, không ai trên đời có thể giao đấu với Nam Cung Thống nữa.
Chỉ thấy hai cánh tay khô gầy của ông ta bỗng chốc trở nên đầy đặn, to hơn hẳn lúc trước, cơ bắp cuồn cuộn, các mạch máu nổi hẳn lên như những con giun.
Đầu ông ta rụng sạch tóc bạc, rồi mọc ra từng sợi đen, những vết đồi mồi trên khuôn mặt dần mờ đi, đôi mắt trũng sâu đầy lên, con ngươi đục ngầu trở nên sáng rực hữu thần.
Chỉ trong mấy giây, Nam Cung Thống như trẻ ra hơn 10 tuổi.
Thật là thần kỳ!
Ai nấy đều kinh ngạc.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi hơn là khí thế trên người Nam Cung Thống vào lúc này.
Giờ phút này, ông ta chẳng khác nào chiến thần hạ phàm.
Không thể chống đỡ!
Không thể đánh thắng!
"Lâm giáo chủ, cậu chắc chắn sẽ thua!".
Nam Cung Thống khàn giọng nói.
Lâm Chính đanh mắt lại.
"Cậu có biết sức mạnh hóa rữa nát thành thần kỳ không? Bây giờ, tôi sẽ thể hiện cho cậu xem!".
Ông ta giơ chân lên, rồi giẫm mạnh xuống đất.
Ầm!
Mặt đất rung lên, rồi nứt ra, kéo dài về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không thể đứng vững, lảo đảo muốn ngã, suýt nữa thì rơi vào trong khe nứt kia.
Anh vội vàng ổn định lại cơ thể.
Nhưng ngay sau đó, Nam Cung Thống đã đứng ngay trước mặt anh.
Một quyền giáng xuống, chẳng khác nào thiên thạch đang rơi.
Bốp!
Lâm Chính không kịp trở tay, bị trúng một quyền vào bả vai, ngã lăn ra đất.
Mặt đất lại chấn động mạnh, sụp xuống phía dưới.
Mọi người xung quanh vội vàng lùi lại.
Cảnh tượng trời đất sụp đổ như vậy, ai dám lại gần chứ?
Nam Cung Thống đắc thủ, nhưng không dừng tay, mà lập tức đuổi tới, giơ thủ đao lên chém xuống.
Bốp!
Cơ thể Lâm Chính lại va mạnh xuống đất, khó mà đứng dậy nổi nữa.
"Thần Hổ Quyền Pháp!".
Nam Cung Thống gầm lên, rồi lại đánh ra vô số quyền ảnh, hóa thành mãnh hổ, tấn công điên cuồng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Vô số quyền ảnh rơi vào người Lâm Chính.
Sức mạnh cuồn cuộn men theo cơ thể anh truyền xuống đất.
Nhất thời, mặt đất rung lên, đất cát tung tóe.
Cả khu vực trung tâm của thế gia Nam Cung chia năm xẻ bảy.
Các kiến trúc xung quanh đều thành đống đổ nát.
Những người ở xa thấy thế đều mắt chữ A mồm chữ O.
Thế công đáng sợ như vậy... thực sự có người chịu được sao?
Cứ thế kéo dài 5 phút.
Vù!
Lại một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống bãi đất trống ở bên này.
Lúc này, nhìn người anh thê thảm không nỡ nhìn, hai cánh tay đều gãy, một chân cũng bị què, trên người có nhiều vết lõm vào do nắm đấm, toàn thân chi chít vết thương, ai nhìn cũng phải sợ hãi.
"Hay quá!".
Người của thế gia Nam Cung thấy thế, vô cùng mừng rỡ.
"Mạnh quá!".
"Chẳng khác nào siêu nhân!".
Lúc này, Lâm Chính đã nằm bất động một chỗ.
Anh hé mắt, dường như không còn chút sức lực nào nữa.
Dường như anh... đã bị phế hoàn toàn.
"Chú, giết cậu ta đi!", đúng lúc này, Nam Cung Mộng bỗng hét lớn.