Biểu cảm của Nam Cung Mộng vô cùng phong phú, ngây người tại chỗ, như thể mất hồn.
Người xung quanh cũng nhìn khuôn mặt dưới mặt nạ của giáo chủ Lâm.
“Chàng trai này thật tuấn tú!”
“Giáo chủ Đông Hoàng thật sự là một vị thần…”
“Chỉ là khuôn mặt này… hơi quen… hình như đã thấy ở đâu rồi”.
Mọi người xì xào bàn tán.
Rất nhiều cô gái nhìn thấy gương mặt kia đều bối rối, gò má ửng hồng.
Nam Cung Mông liếc nhìn Lâm Chính, mắt sáng lên.
Hiện trường trở nên náo động.
Nạp Lan Thiên, Phó Vô Diệp và Nam Cung Vân Thu cũng cảm thấy gương mặt này rất quen, nhưng không nhớ ra là ai.
Đến lúc này, một tiếng hô lớn vang lên.
“Anh là… thần y Lâm!”
Nghe vậy, hiện trường càng bùng nổ.
“Cái gì? Anh ta chính là thần y Lâm?”
“Là thần y Lâm của Dương Hoa ở Giang Thành sao?”
“Đúng vậy, chính là anh ta, tôi nhớ ra rồi, chính là anh ta!”
“Bảo sao tôi thấy quen đến vậy! Thì ra là anh ta…”
Mọi người chợt bừng tỉnh, càng nhiều người sợ đến mức toát mồ hôi hột.
Thần y Lâm ở Giang Thành?
Người này… trở thành giáo chủ của Đông Hoàng Giáo từ khi nào vậy?
Mọi thứ thật khó tin…
“Sao có thể như vậy! Cậu trở thành giáo chủ Đông Hoàng Giáo từ khi nào?”, Nam Cung Mộng vô cùng kinh ngạc, mồ hôi chảy ròng ròng.
Lâm Chính và thế gia Nam Cung luôn đối đầu với nhau.
Thế gia Nam Cung đã huy động toàn lực để chống lại thần y Lâm.
Tất cả những người hoặc những thứ có liên quan đến thần y Lâm đều bị thế gia Nam Cung coi là mục tiêu công kích.
Thế gia Nam Cung có ý định dồn thần y Lâm vào chỗ chết.
Hai bên như nước với lửa, sống chết không ngừng.
Trong mắt thế gia Nam Cung, mặc dù thần y Lâm rất nổi tiếng nhưng cũng chỉ giới hạn trong giới thế tục, một gia tộc ở ẩn như bọn họ không hề sợ bác sĩ Đông ý nhỏ bé này.
Nhưng tên bác sĩ Đông y này lại dám khiêu khích bọn họ, chắc chắn phải dày vò đến chết.
Bây giờ, rất nhiều người thân và bạn bè xung quanh thần y Lâm đã bị thương.
Đặc biệt là Tô Nhu đã bị mù hai mắt.
Bọn họ tin thần y Lâm chắc chắn rất căm hận bọn họ.
Nhưng bọn họ không quan tâm, bởi vì bọn họ cho rằng thần y Lâm không thể làm gì bọn họ.
Nhưng bây giờ… thần y Lâm đã giết đến tận cửa rồi.
Hơn nữa còn có thân phận giáo chủ của Đông Hoàng Giáo.
Bọn họ có thể đối phó với thần y Lâm.
Nhưng bọn họ chống lại giáo chủ Đông Hoàng Giáo thế nào đây?
Kẻ thù ban đầu giống như một con kiến, đột nhiên trở thành một con sư tử… Làm sao bọn họ có thể chống lại nổi?
Lâm Chính lấy ra mấy cây kim bạc, đâm mấy cây vào cổ, sau đó lồng ngực phập phồng, sắc mặt dần tái nhợt, biến thành màu xanh, rồi lại trở về bình thường, cuối cùng…
Phụt!
Phun ra một ngụm máu xanh thẫm, tung tóe trên mặt đất, phát ra tiếng kêu đáng sợ.
“Cái gì?”
Mặt Nam Cung Mộng biến sắc.
“Đây… giải độc rồi sao?”, người bên cạnh nói.
“Nam Cung Mộng, độc này của ông dùng trên người người khác thì được, nhưng trong mắt tôi thì chỉ là trò trẻ con mà thôi! Ông muốn hạ độc tôi, e là không dễ dàng vậy đâu!”
Lâm Chính lau vết máu ở khóe miệng, mặt không biến sắc nói: “Hôm nay chúng ta phải tính sổ rồi nhỉ?”
“Thần y Lâm! Cậu muốn gì?”
Nam Cung Mộng bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi.
“Có phải ông sai người phóng hỏa Dương Hoa không?”, Lâm Chính vô cảm hỏi.
Nam Cung Mộng không trả lời.
“Có phải ông sai người làm mù mắt của Tô Nhu không?”
Nam Cung Mộng vẫn im lặng.
“Ông còn sai người chặt tay của ông ngoại cô ấy!”
“Ngoài ra, ông còn sai người hạ Độc Tuyệt Mệnh vào người cô ấy, đúng không?”
…
Lâm Chính kể hết những gì thế gia Nam Cung đã làm với anh trong thời gian qua.
Giọng anh rất lớn, như thể đang tuyên bố tội ác của thế gia Nam Cung.
Mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Những người xung quanh đều không dám thở mạnh.
Lâm Chính nói suốt bốn phút mới dừng lại.
“Nói xong chưa?”, cuối cùng Nam Cung Mộng cũng mở miệng.
“Ông nghe rõ chưa?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Thần y Lâm, theo tình báo của thế gia Nam Cung chúng tôi, một tuần trước, Đông Hoàng Giáo vẫn trong tình trạng chia năm sẻ bảy, mặc dù tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì để ngồi lên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo, nhưng tôi tin thế cục bây giờ của Đông Hoàng Giáo vẫn cực kỳ bất ổn. Mặc dù thế gia Nam Cung không bằng Đông Hoàng Giáo, nhưng nếu đánh, Đông Hoàng Giáo sẽ phải dùng hết sức lực. Nếu khai chiến trong tình trạng bất ổn như vậy, Đông Hoàng Giáo chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến, thế gia Nam Cung chúng tôi không cần ra tay thì Đông Hoàng Giáo cũng sẽ tự diệt vong! Thần y Lâm, chắc là cậu hiểu sự thật này chứ nhỉ?”
Nam Cung Mộng cười nói.
Nghe vậy, mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Cũng bao gồm cả người của Đông Hoàng Giáo.