Mọi người đều sững sờ trước sự thay đổi khôn lường như vậy.
Rất nhiều người không kịp phản ứng lại, vẫn còn ngây ngốc đứng đó.
Tuy nhiên, rất nhiều người bị cảnh tượng đẫm máu kích thích vội lấy lại tinh thần, hoảng sợ và do dự vây quanh mọi người.
Lâm Chính không đáp lại lời Nam Cung Mộng mà nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Yên Nhu đứng cách đó không xa, đột nhiên lao đến.
“Không ổn!”
“Bảo vệ cô Yên Nhu”.
Người của thế gia Nam Cung hét lên.
Nhưng Lâm Chính lại lao đến như một con bò dũng mãnh, các thủ vệ đáng sợ đó như hình với bóng.
“Hả?”
Những người thế gia Nam Cung đứng bên cạnh Nam Cung Yên Nhu cũng giật mình lùi về sau khi thấy thế.
Về khí thế, chắc chắn họ đã thua.
Lâm Chính rất thuận lợi tiếp cận được Nam Cung Yên Nhu, đè chặt lấy vai cô ta.
Nam Cung Yên Nhu hơi nghiêng đầu.
“Buông chị tôi ra”.
Nam Cung Vân Thu nghiêm giọng nói rồi nhào đến.
Người bên cạnh vội ngăn cô ta lại.
“Tên họ Lâm kia, nếu anh dám làm hại đến Yên Nhu, tôi nhất định sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn”, Nam Cung Mạc Phi cũng nghiêm giọng tức giận gào lên.
Nhưng hắn vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài vòng vây.
“Chết không có chỗ chôn ư? Ai dám nói những lời phản nghịch như vậy với giáo chủ của bọn tôi?”
Giọng nói vừa dứt lời thì nhìn thấy Lưu Mã dẫn theo một đám cao thủ của Đông Hoàng Giáo khí thế hừng hực đi vào.
Cùng lúc đó quản gia trước đó cũng vội vàng chạy vào.
“Gia chủ! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi”, quản gia hoảng hốt, nói năng lộn xộn.
“Chuyện gì thế?”
Nam Cung Mộng lạnh lùng hỏi.
“Đánh vào rồi! Bên ngoài có rất nhiều người của Đông Hoàng Giáo, họ không nói gì đã đánh giết người của chúng ta. Bây giờ người của Đông Hoàng Giáo sắp bao vây thế gia Nam Cung của chúng ta rồi”, quản gia gần như khóc không ra nước mắt.
“Cái gì?”
Nam Cung Mộng sững sờ.
Người xung quanh đều ngơ ngác đứng đó như bị sét đánh.
“Đông Hoàng Giáo?”
Nạp Lan Thiên như nghĩ đến điều gì bèn quay đầu lại nhìn Lâm Chính: “Rốt cuộc anh là người phe phái nào của Đông Hoàng Giáo?”
“Phe phái ư? Đúng là thứ có mắt như mù!”
Lưu Mã liếc nhìn Nạp Lan Thiên, lạnh lùng nói: “Đều dựng hết hai tai lên mà nghe cho rõ, vị này chính là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, tân giáo chủ Đông Hoàng Thần Quân”.
Đông Hoàng Thần Quân?
Bốn chữ này như thể bốn cái búa đập mạnh vào tim của từng người có mặt ở đó.
Mọi người đều run rẩy.
Hiện trường lại xôn xao.
“Ôi!”
“Đông Hoàng Thần Quân?”
“Giáo chủ của… Đông Hoàng Giáo?”
Nam Cung Mộng suýt nữa đã cắn đầu lưỡi mình.
Nam Cung Vân Thu ngồi phịch xuống đất, mắt trợn to.
“Cậu ta thế mà lại là Đông Hoàng Thần Quân?”, Kim Thế Minh cũng rất hoang mang, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.
Vừa nghĩ đến trước đó ông ta còn muốn mời chào Lâm Chính thì càng cảm thấy hổ thẹn.
Người như vậy… sao có thể bước vào sơn trang Kim Thạch của ông ta chứ?
“Giả đó”.
Lúc này Nạp Lan Thiên đứng phắt dậy lớn tiếng nói: “Đông Hoàng Giáo đã chia năm xẻ bảy từ lâu rồi, sao đột nhiên lại mọc ra một giáo chủ được chứ? Tôi nghĩ anh là đồ giả mạo”.
“Nhẫn của Đông Hoàng ở đây thì còn có thể giả được sao?”
Lâm Chính giơ tay lên lạnh nhạt nhìn Nạp Lan Thiên: “Huống gì tôi thật hay giả thì có ý nghĩa gì? Quan trọng là hiện giờ tôi đã khống chế được nơi này”.
Anh vừa dứt lời, người của Đông Hoàng Giáo ào đến từ bốn phía bao vây chặt chẽ người ở đó.
Mọi người nhìn xung quanh đều giật mình sợ hãi.
Những người đến đây đều là các cường giả xuất sắc của Đông Hoàng Giáo, kém cỏi nhất cũng là chấp sự của các thế lực, ngay cả một đệ tử tinh nhuệ cũng khó gặp được.
Thế trận mạnh mẽ như thế chỉ có Đông Hoàng Giáo mới tập hợp được.
“Hả? Đó là đường chủ của Phá Phong Đường bên Đông Hoàng Giáo – Tiết Hoan? Tôi biết ông ta”.
“Còn có trưởng lão của Tẩu Mã Đường – Ly Tam, ông ta cũng đến kìa”.
“Đường chủ Hoan Hợp Đường cũng đến”.
“Có cả trưởng lão Thập Thất của Đông Hoàng Giáo…”
Các khách mời nhận ra rất nhiều người có tiếng tăm của Đông Hoàng Giáo.
Những người này xuất hiện gần như đã chứng thực lời nói của Lưu Mã.
Người trước mặt này quả thật là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo.
Nạp Lan Thiên không nói gì nữa.
Anh ta siết chặt nắm đấm, cảm thấy vô cùng phẫn nộ nhưng anh ta biết bây giờ không phải là lúc tức giận, việc quan trọng lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Còn Nam Cung Mộng thì lại khác.
Ông ta hoàn hồn, lập tức gượng cười nói: “Ha ha ha ha, hóa ra cậu Lâm là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, thất lễ quá rồi. Giáo chủ Lâm còn trẻ như vậy mà lại có thể nắm quyền Đông Hoàng Giáo, đúng là tuổi trẻ tài cao, tre già măng mọc, ha ha ha ha…”
Mọi người đều bái phục ông ta luôn.
Trước đó Nam Cung Mộng vẫn còn ước gì có thể phanh thây Lâm Chính mà bây giờ lại tỏ ra thân thiện, tốc độ lật mặt này đúng là hiếm thấy.
Lâm Chính lại mặc kệ, nhìn Nam Cung Mộng rồi lạnh nhạt hỏi: “Thuốc giải của hoa Tuyệt Mệnh đâu?”
“Thuốc giải của hoa Tuyệt Mệnh ư?”, Nam Cung Mộng sửng sốt: “Giáo chủ Lâm muốn lấy nó à?”