Chương 1115: Sự báo thù của Nam Cung Phi Dương
“Cái gì? Cháy sao?”, Lâm Chính bàng hoàng.
Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó bèn nhìn lên đồng hồ treo tường. Thì lúc này đã thấy là tám giờ một phút.
Nam Cung Phi Dương không hề đợi Lâm Chính thêm nữa. Sự trả thù của ông ta đã chính thức bắt đầu.
Lâm Chính tức tốc mặc áo khoác, điên cuồng lao tới Dương Hoa.
Lúc này, vài chiếc xe cứu hỏa cũng đã được điều tới tòa nhà. Có không ít người tập trung bên ngoài, mọi người cầm điện thoại chụp choẹt. Một vài nhà báo nhanh nhạy thì ngay lập tức cướp lấy tin độc quyền.
Lâm Chính đỗ xe bên đường rồi bước xuống.
“Đây là chủ tịch Lâm phải không?”
“Hình như đúng vậy!”
“Chủ tịch Lâm tới rồi”, đám đông kêu lên không ngớt. Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lâm Chính và vây lấy anh xin chữ ký. Giờ phút này Lâm Chính nào còn tâm trạng quan tâm tới họ. Anh chui qua dây giăng.
“Bên trong là khu vực nguy hiểm, anh đừng vào”, một người mặc đồng phục bước tới ngăn lại.
“Tôi là chủ tịch của công ty này”, Lâm Chính lập tức nói.
“Chủ tịch Lâm sao?", người kia kêu lên.
“Tình hình thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Tầng thứ 32 bốc cháy, hơn nữa còn cháy cả tầng. Bởi vì cao quá nên nước không đủ! Muốn dập lửa rất khó khăn. Chung tôi đành phải xông vào trong nhưng nguy hiểm quá. Giờ tình hình cấp bách hơn đó là người từ tầng 32 trở lên không thể nào xuống được nữa”, người này nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn vô thức nhìn lên. Quả nhiên tầng 32 đang ngùn ngụt lửa. Người của tầng 31 đã được cảnh sát đưa rời đi. Còn người ở tầng 32 vẫn bị kẹt lại bên trong.
Lửa càng ngày càng lan rộng, họ đành phải tiếp tục bò lên trên. Thế nhưng tòa nhà Dương Hoa chỉ có 35 tầng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chưa tới 10 phút ngọn lửa sẽ nuốt chọn cả tòa nhà và bọn họ sẽ bị thiêu cháy trong biển lửa…
Lâm Chính hai mắt đỏ ngàu, khuôn mặt trông vô cùng dữ tợn. Anh không ngờ người nhà Nam Cung lại dùng thủ đoạn như thế này để báo thù…
Reng reng…Lúc này điện thoại đổ chuông. Lâm Chính nghe máy.
“Chủ tịch Lâm! Cảm giác thế nào?”, đầu dây bên kia là giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Phi Dương.
“Ông không cân nhắc tới hậu quả sao?", Lâm Chính nói.
“Hậu quả nghiêm trọng lắm à?”, Nam Cung Phi Dương hỏi ngược lại.
Lâm Chính im lặng, đôi mắt anh lạnh như băng.
“Nếu như cậu Lâm cảm thấy hậu quả rất nghiêm trọng thì tôi khuyên cậu nên đi khám bác sĩ tâm lý đi. Bởi vì một loại hậu quả nghiêm trọng hơn sắp giáng xuống nữa rồi”, nói xong ông ta tắt máy.
Lâm Chính phẫn nộ. Thế nhưng anh không vì thế mà mất đi lý trí. Nhìn tòa nhà bốc cháy, Lâm Chính lao vào trong.
“Ấy! Chủ tịch!”, người lính cứu hỏa kêu lên.
Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh. Anh không hề đi thang máy. Xảy ra hỏa hoạn thì không thể đi thang máy được. Thế là Lâm Chính đi theo lối thang bộ.
Mặc dù là thang bộ nhưng đối với anh thì leo một tầng cũng chỉ cần vài giây mà thôi. Chưa tới vài phút anh đã lao lên được tầng lầu đang cháy.
Lúc này năm, sáu người nhân viên cứu hỏa đang dốc sức dập lửa. Nhìn thấy Lâm Chính bọn họ bàng hoàng.
“Cứu với, cứu với…khụ khụ…”, một âm thanh yếu ớt vang lên.
Đám đông nghe không rõ nhưng Lâm Chính nào phải người bình thường nên thính lực của anh vô cùng nhanh nhạy. Anh lập tức xác định vị trí.
Tiếng kêu phát ra từ nhà vệ sinh. Có người ở trong đó.
“Các vị, nhường một chút”, Lâm Chính nói rồi nhảy vào trong đám lửa.
Lâm Chính lại sợ lửa sao? Đương nhiên là sợ. Anh là y võ, không phải thần tiên. Anh không phải là người đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Tuy nhiên đối với tình huống này thì anh vẫn còn một dị năng khác người. Đó là anh có thể nín thở. Anh có thể hạn chế hít khí CO2 đồng thời sử dụng sức mạnh của thể xác để tạo ra một con đường. Chỉ có điều lửa cháy ác quá nên quần áo của anh cũng bị bắt lửa. Da của anh bắt đầu bị nướng. Nếu là người bình thường thì không thể nào lao được vào sâu như thế.
Lâm Chính nghiến răng. Tầm 20 giây , anh đã tới được nhà vệ sinh và dùng chân đạp mạnh cánh cửa.
Rầm! Cánh cửa đổ rầm xuống đất. Thế nhưng sau đó Lâm Chính đã phải bàng hoàng khi nhìn vào bên trong.