Chương 1109: Tự cắt đứt đường lui
Trước đó những người này còn tưởng thần y Lâm chỉ là cáo mượn oai hùm, dọa nạt bọn họ.
Nhưng sau khi anh thực sự để lộ sự hung tàn của mình, thì bọn họ mới biết thần y Lâm là người đáng sợ đến mức nào.
Nam Cung Yết run như cầy sấy.
Anh ta không biết Lâm Chính sẽ làm gì mình.
Bởi vì lúc này, không ai có thể cứu được anh ta.
Anh ta đã dùng hết các con át chủ bài, nhưng dù sao đây cũng không phải là thế gia Nam Cung, mà là Thanh Đô.
Vạn đại sư là người mạnh nhất Thanh Đô, nhưng bây giờ ông ta còn khó giữ mình.
Ai có thể ngờ được bá chủ Thanh Đô Vạn đại sư... lại bị một mình Lâm Chính đánh cho tan tác chứ?
Không thể dùng thần y để hình dung người này được nữa.
Có lẽ... nên gọi anh là chiến thần mới đúng...
"Đừng sợ, tôi sẽ không giết anh".
Lâm Chính vỗ vai Nam Cung Yết, bình tĩnh nói: "Ngược lại, tôi sẽ để anh bình an trở về".
"Thật sao?", Nam Cung Yết trợn to mắt.
"Đương nhiên rồi, dù sao hiện giờ anh vẫn còn khoản 1000 tỷ tệ chưa trả, anh là ông chủ lớn của tôi, sao tôi có thể khiến anh bị thương chứ?".
Lâm Chính nói với Đinh Mạo: "Photo hợp đồng, sau đó đóng dấu, mỗi mẫu ba bản, đưa một bản cho Nam Cung Yết, để anh ta cầm về cho người của thế gia Nam Cung".
"Vâng, Chủ tịch Lâm", Đinh Mạo cung kính nói.
Nam Cung Yết run như cầy sấy.
Lâm Chính chỉ vào điều khoản trong hợp đồng, nói: "Các anh chỉ có 10 ngày thôi, hi vọng các anh có thể trân trọng".
Nam Cung Yết sửng sốt nhìn Lâm Chính, gật đầu, không nói lời nào.
Lâm Chính đứng dậy, cất bước đi về phía Vạn đại sư.
Ông ta bất giác lùi lại hai bước, thủ thế, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
"Thần y Lâm, cậu quả nhiên hơn người, tôi thừa nhận lần này mình đã thua".
"Rồi sao nữa?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Nếu cậu và cậu ba Nam Cung đã hòa giải với nhau, thì tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải đấu nữa. Dù sao đây cũng là Thanh Đô, chúng ta mỗi người nhường một bước, sau này còn dễ gặp lại nhau, đúng không nào?", Vạn đại sư trầm giọng nói.
Nhưng ông ta vừa dứt lời...
Vèo!
Cơ thể Lâm Chính lao tới như một mũi tên, va vào người Vạn đại sư.
Vạn đại sư nín thở, vội vàng giơ tay định đỡ.
Nhưng ông ta còn chưa kịp thủ thế phòng ngự, đã bị Lâm Chính đạp mạnh vào bụng.
Bốp!
Vạn đại sư lập tức bay ngược ra ngoài.
Ông ta như một con diều đứt dây, va thẳng vào một tảng đá lớn ở phía sau.
Tảng đá kia lập tức vỡ thành mấy mảnh.
Vạn đại sư ngã xuống đất, lăn mấy vòng, toàn thân dính đầy đất cát, miệng hộc máu tươi.
Những người có mặt đều sợ hãi.
Nam Cung Yết trợn mắt há mồm.
"Khụ... khụ... khụ..."
Vạn đại sư đau đến mức cả người co quắp, vừa nhổ ra máu vừa ho, dường như không thở nổi nữa...
Ông ta ôm bụng, lăn lộn dưới đất mấy vòng mới đỡ hơn một chút, nhưng không đứng dậy nổi nữa.
Lâm Chính bước tới bên cạnh ông ta, ngồi xổm xuống, bình tĩnh nói: "Ông đã có ý định giết tôi rồi, lại còn đòi sau này dễ gặp lại? Chúng ta còn gì để nói sao? Chúng ta đã là... kẻ thù không đội trời chung! Ông có tư cách gì mà làm hòa với tôi chứ?".
"Thần y Lâm, cậu... cậu thực sự nhẫn tâm như vậy... thực sự muốn đuổi cùng giết tận sao?", Vạn đại sư run rẩy nhìn Lâm Chính nói.
"Tôi muốn đuổi cùng giết tận đó thì sao nào? Tại sao tôi phải nương tay với ông chứ?".
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, sau đó đứng dậy định rời đi.
Bỗng Vạn đại sư ý thức được gì đó, vội vàng túm lấy chân Lâm Chính, hét lên.
"Không... thần y Lâm! Xin cậu hãy cho tôi cơ hội! Xin hãy cho tôi cơ hội! Tha cho tôi lần này đi! Tôi xin cậu đấy!".
Nhưng vừa dứt lời, Vạn đại sư liền đứng phắt dậy, rút một con dao găm trong tay áo ra, đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Nhưng khi con dao găm kia sắp đâm vào lồng ngực anh, mũi dao sắc nhọn bỗng bị kẹp lại.
Đó... chính là ngón tay Lâm Chính.
"Hả?".
Vạn đại sư ngớ người.
Lâm Chính khẽ dùng sức.
Keng!
Con dao găm bị bẻ gãy.
Ngón tay thả ra.
Keng!
Đoạn dao găm bị gãy rơi xuống đất.
Vạn đại sư ngây ra như phỗng.
"Tại sao ông lại tự cắt đứt con đường sống cuối cùng của mình chứ?".
Lâm Chính vỗ vai ông ta, thở dài rồi xoay người rời đi.
Toàn thân Vạn đại sư run rẩy, dường như nghĩ ra gì đó, ông ta gào lên: "Không! Thần y Lâm! Cậu không thể giết tôi được! Không!".
Nhưng vô ích.
Lâm Chính phất tay.
Đôi mắt Vạn đại sư mở to, đứng phắt dậy.
Nỗi đau đớn ở bụng xé rách từng tế bào thần kinh của ông ta.
Nhưng ông ta bất chấp tất cả, xoay người, liều mạng chạy đi.
Lúc này mà muốn sống thì chỉ có thể dốc sức bỏ chạy.
Chỉ có điều...
Ông ta còn cơ hội bỏ chạy sao?
Mấy tên đàn em của Từ Thiên rút ra khẩu súng đen ngòm, chĩa vào Vạn đại sư.
Pằng pằng pằng...
Tiếng súng điếc tai vang lên.
Vạn đại sư đang chạy rùng mình một cái, đôi mắt mở lớn, cơ thể khựng lại.
Ông ta cố gắng muốn xoay người, để nhìn chàng trai kia, nhưng cơ thể vô lực không cho phép ông ta làm điều đó.
Phịch!
Vạn đại sư nặng nề ngã xuống đất, hoàn toàn bất động.
Nam Cung Yết đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, đầu óc trống rỗng.
"Chủ tịch Lâm!", Đinh Mạo vội vàng bước tới.
"Chuyện ở đây giao cho ông đấy, sau này chuyện của Thanh Đô do ông quản lý. Ông hãy sát sao hợp đồng này, có chuyện gì thì gọi cho tôi. Nếu thế gia Nam Cung có ý định vi phạm hợp đồng, thì báo với tôi ngay!", Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, Chủ tịch Lâm!".
Đinh Mạo liên tục cúi người.