Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1059




Chương 1064: Ăn vạ

 

             Có lẽ hai người họ không ngờ rằng Lâm Chính sẽ trả lời như vậy. Tô Nhu cũng kinh ngạc nhìn anh. Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.   

             Tầm khoảng vài giây sau.   

             “Đồ chết tiệt này. Cậu là cái thá gì? Cậu có giỏi thì nói lại xem”, Trương Tinh Vũ gào lên như muốn xé rách cả cổ họng.  

             “Còn cần con lặp lại sao? Con nói lần nữa, tiền của con sẽ không đưa cho bố mẹ một đồng. Bố mẹ nghe rõ chưa?”, Lâm Chính quát lại. Lần này anh không hề nhượng bộ.   

             “Hả?”, Trương Tinh Vũ hét lên, giơ nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Chính.   

             Tô Nhu ở phía sau vội vàng lao lên ôm bà ta lại. Thế nhưng bà ta chỉ trợn ngược mắt: “Lâm Chính! Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi là mẹ vợ của cậu, lẽ nào cậu lại nói với tôi bằng giọng điệu như vậy?”  

             “Mẹ vợ sao? Từ lúc con bước vào nhà này, có ai coi con là con rể bao giờ chưa? Mỗi ngày nếu không phải là sỉ nhục thì cũng là bóc lột con. Người như vậy mà cũng xứng sao?”, Lâm Chính hừ giọng.   

             “Cậu…cậu nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ run lẩy bẩy, mặt đỏ linh căng. Bà ta đứng loạng choạng, cả người như muốn bốc cháy.   

             “Lâm Chính…cậu ăn nói hơi quá đáng rồi đấy?”, Tô Quảng cũng tức lắm.   

             “Đồ nuôi ong tay áo này. Nếu như không có nhà tôi thì cái thứ như cậy đã chết đói từ lâu rồi. Cậu ăn ở nhà tôi. Giờ cậu có tiền thì vênh mặt phải không?”, Trương Tinh Vũ gào lên.   

             “Ăn ở nhà mọi người sao? Mặc dù những năm qua con không có công việc nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà con đều làm cả. Mọi người thuê người làm, cho họ ăn, họ ở vẫn còn phải trả tiền thêm nữa đấy. Con thì sao? Ngoài ăn ở ra, mọi người cho con được cái gì?”, Lâm Chính hừ giọng.   

             “Cậu…”, Trương Tinh Vũ á khẩu thế nhưng vẫn cảm thấy không cam tâm.   

             “Đủ rồi”, lúc này, Tô Nhu không chịu được nữa bèn quát lớn.   

             “Con gái, con xem chồng của con kìa. Giờ nó có tiền rồi thì lật mặt, không quen biết ai. Đồ lòng lang dạ sói này! Con mở to mắt ra mà xem”, Trương Tinh Vũ bất lực bèn chạy tới bên cạnh Tô Nhu và chỉ trích Lâm Chính.   

             “Mẹ! Trên thực tế thì Lâm Chính nói không sai. Mấy năm qua, mẹ đối xử hà khắc với anh ấy quá. Hơn nữa, thi thoảng lại ép anh ấy ly hôn. Giờ Lâm Chính nói vậy, mẹ không thể trách ai khác được”, Tô Nhu trầm giọng.   

             Trương Tinh Vũ sững sờ: “Tô Nhu! Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Con là con ai thế? Sao tự dưng lại bênh người ngoài? Hay là con bị thằng này bỏ bùa mê thuốc lú rồi? Rốt cuộc thì con đang đứng về bên nào vậy?”  

             “Mẹ, mặc dù những việc mẹ làm quá đáng nhưng dù sao mẹ là mẹ của con, đương nhiên là con đứng về phía mẹ”.   

             “Vậy thì tốt. Cuối cùng thì cũng không tốn cơm nuôi. Mau đi nói chuyện, thằng nhóc đó nghe lời của con, mau đi nói với nó đi”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.   

             “Con nói kiểu gì bây giờ? Anh ấy có sai đâu".   

             “Nó không sai sao? Vậy con…định làm thế nào?”, Trương Tinh Vũ hỏi .  

             “Nếu mẹ cảm thấy không thể tha thứ được cho Lâm Chính thì con và anh ấy ly hôn vậy?”, Tô Nhu nói.   

             Trương Tinh Vũ nghe như sét đánh ngang tai: “Không được ly hôn! Tuyệt đối không được!”  

             “Tại sao ạ? Không phải mẹ luôn hi vọng con và Lâm Chính ly hôn sao?”  

             “Đó là trước đây! Giờ mẹ không cho phép. Mẹ nói con nghe, nếu mà con và Lâm Chính ly hôn thì mẹ sẽ lập tức nhảy từ đây xuống”, bà ta hét lên và lao về phía cửa sổ.   

             Tô Nhu tái mặt, vội vàng ngăn bà ta lại: “Mẹ, con không ly hôn nữa. Mẹ đừng kích động! Nào!”  

             “Vậy còn được”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.   

             Giờ Lâm Chính có tiền, sao bà ta có thể đồng ý cho Tô Nhu ly hôn được. Lần này ai đuổi Lâm Chính đi thì bà ta sẽ sống chết với kẻ đó. Tô Nhu thở dài. Làm gì có chuyện cô không hiểu tâm tư của Trương Tinh Vũ.   

             Lúc này, Trương Tinh Vũ chỉ vẫy tay với Tô Nhu: “Tô Nhu, mẹ định mua một căn nhà ở ngoại ô Giang Thành, con bỏ tiền ra đi”.   

             “Tiền? Tiền gì ạ? Mẹ, con không có tiền”, Tô Nhu giật mình.   

             “Con không có nhưng chồng con có”, Trương Tinh Vũ lườm.   

             Bà ta không thể lấy được tiền từ Lâm Chính nên định thông qua Tô Nhu để có được.   

             “Mẹ…đó là tiền của Lâm Chính mà…”, Tô Nhu tỏ vẻ khó xử.   

             “Tiền của Lâm Chính không phải tiền của con hở? Hai đứa là vợ chồng cơ mà. Lẽ nào lại còn chia tài sản? Con đừng tưởng mẹ không biết. Trước đây cứ mỗi lần tới lễ tết con đều lén lút đưa tiền cho nó để nó mua quần áo. Giờ nói phát tài rồi, đưa cho vợ ít cũng là điều hợp lý mới phải chứ?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.   

             “Mẹ, mẹ đừng khiến con khó xử”.   

             Trương Tinh Vũ nghe xong thì ngồi phịch xuống đất và gào khóc" “Trời đất ơi! Sao số tôi khổ thế này, bị gả cho một người chồng vô dụng, khó khăn lắm mới nuôi được một cô con gái mà nó lại mặc kệ tôi. Tôi khổ quá. Giờ sống còn có ý nghĩa gì nữa đây! Tôi chết đi cho xong! Hu hu…”  

             Trương Tinh Vũ nước mắt lã chã, đứng dậy trèo lên cửa sổ.   

             “Tinh Vũ, đừng làm bậy?”, Tô Quảng vội giữ bà ta lại.   

             “Mẹ đừng kích động”", Tô Nhu cũng cuống cả lên, vội ôm lấy tay bà ta.   

             “Buông ra. Tôi không có đứa con bất hiếu như cô. Để tôi chết đi. Hu hu”, Trương Tinh Vũ điên cuồng gào thét.   

             Tô Nhu bất lực đành phải hạ mình: “Mẹ! Được rồi. Để con đi nói với Lâm Chính”.   


             Thế rồi...Tô Nhu không nói gì chỉ móc vài tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra.   

             Khoảng một phút sau cô bước vào, nhét tấm thẻ vào tay Trương Tinh Vũ.   

             “Mẹ! Mẹ cầm số tiền này trước đi, đây là bốn trăm nghìn tệ, mẹ lấy đi thanh toán trước”  

             Dứt lời, Lâm Chính bàng hoàng. Từ đầu tới cuối, Tô Nhu chưa từng có ý định sẽ lấy khoản tiền bồi thường đó của Lâm Chính...