Người Chồng Máu Lạnh

Chương 82




Chịu đựng, cô có thể, nhưng thực sự rất đau, cùng là con gái, vì sao sắc lực tay người khác lại lớn như vậy. “Trên tay cô là cái gi, nói cho tôi biết,” Giọng nói Tống Thải Y càng thêm sắc nhọn, dáng vẻ dọa người, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu Tô Lạc. Tô Lạc theo bản năng nắm chặt bàn tay thoát ra khỏi tay Thải Y, chiếc nhẫn trên ngón áp út càng rõ hơn, cô ấy ám chỉ chiếc nhẫn… Lê Duệ Húc đeo cho cô hôm kết hôn? Sao cô ấy có thể biết được? Tô Lạc bước lùi về phía sau, có chút đề phòng nhìn cô gái đã bị sự ghen tị làm cho hoa mắt. Cô ấy có gì mà ghen tị, hiện tại, Tô Lạc cô cũng chỉ là người giúp việc mà thôi. Ánh mắt Tống Thải Y càng lạnh, nếu cô không nhớ nhầm, chiếc nhẫn kia giống hệt chiếc nhẫn trên tay Duệ Húc, nghe nói chiếc nhẫn này do chính Duệ Húc thiết kế, trên đời này chỉ có mình hắn mói có thể đeo, mà ngón tay cô gái này cũng đeo một chiếc, quả nhiên, cô đã đoán đúng, thân phận cô gái này, tuyệt đối không phải là người giúp việc bình thường, từ trước tới nay bên người Lê Duệ Húc không hề có một cô gái nào, cũng không ai ở nhà hắn ngây ngốc cả ngày, nhìn bộ dạng của cô gái này, chẳng những có phòng riêng, còn có thể tùy ý động chạm thứ này thứ kia, sao có thể là một người giúp việc bình thường được chứ? Cô không trông mong sẽ chiếm được người đàn ông kia, nhưng, ít nhất cũng không ai sẽ chiếm được… Thải Y đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt nhìn Tô Lạc lại đáng sợ như vậy, Tô Lạc tiếp tục bước lùi lại, bàn tay đặt sau lưng nắm chặt lại. Tống Thải Y đưa tay xoa nhẹ chiếc nhân ở ngón giữa, sau đó tháo xuống, “Tôi dùng chiếc nhẫn này đổi lấy chiếc nhẫn của cô được không? Tôi thích chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn kim cương này đổi lấy chiếc nhẫn đó không hề thiệt, tuyệt đối không hề thiệt, có chiếc nhẫn kim cương này, cô không cần phải làm người hầu, cô có thể trở thành một tiểu phú bà.” Thải Y dụ dỗ Tô Lạc, chuyện tốt như vậy xảy ra trên người mình, nên sớm tới để nhận nó. Ngoài dự kiến của Thải Y, Tô Lạc khẽ lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không thể đổi được.” bàn tay cô phía sau lưng lại nắm chặt hơn, đây là chiếc nhẫn đính hôn, không thể tùy tiện cho người khác, kim cương rất tốt nhưng Tô Lạc chỉ thích chiếc nhẫn này. “Cô không biết điều
” bị từ chối, Tống Thải Y xấu hổ nổi giận, từ trước tới nay cô đã bị đàn ông yêu chiều thành hư, chưa khi nào bị từ chối như vậy, cô bước tới, ỷ vào bản thân cao hơn khỏe hơn Tô Lạc, trực tiếp kéo tay Tô Lạc. “Tiện nhân, mau đưa nhẫn cho tao, làm sao mày có thể xứng với chiêc nhẫn này? Nó là của tao.” Thải Y dùng sức kéo ngón tay Tô Lạc, hận không thể bẻ gãy ngón tay mảnh khảnh của cô. Tô Lạc không dám nổi cáu, bản tính cô quá lương thiện, rất ít khi gặp phải người nào điên cuông như vậy, huống chi cô gái này còn là người phụ nữ của Duệ Húc, cô không muốn, dù sao, cô vẫn muốn giữ thể diện cho Duệ Húc, hắn mới là chủ nhân của nhà này. Cô chỉ cố gắng nắm chặt ngón tay, chiếc nhẫn này có lẽ vốn không thuộc vê cô, cho dù là sau khi bị lấy lại, không thể thuộc về cô, chỉ cần Duệ Húc nói một câu, cô sẽ rời đi ngay. “Tiện nhân,” chiếm không được thứ mình muốn, mặt Thải Y đỏ bừng, cô dùng sức đẩy Tô Lạc, thân thể Tô Lạc lảo đảo, cô mải nhìn bàn tay của mình, lại không để ý dưới chân, khẽ kêu một tiếng, thân thể ngã xuống, cô khẽ rên lên, cảm giác đầu mình rất đau. “Các người đang làm gì vậy?” Một tiếng nói lạnh lẽo truyền tới, là Lê Duệ Húc, giọng nói vẫn lạnh như vậy, lại mê hoặc người khác, không trong trẻo, lại khiến người khác không thể quên.