Duệ Húc đã hỏi qua, chiếc nhẫn này là bị Tề Trữ San ném vào cống thoát nước, hắn không biết cuộc hôn nhân này Tô Lạc đã phải chịu nhục nhã như thế nào, dường nhưa tất cả đối với cô đều là sự giày vò, bản thân hắn giày vò cô, Trữ San cũng giày vò cô. ” Vợ, xin lỗi..” Lại một câu xin lỗi.. Sâu lắng … Mọi thứ trước mắt hắn như mờ đi. Hắn tháo chiếc nhẫn trên ngón tay, đặt vào bên trong hộp, sau đó lấy ra một cái hộp khác mở ra, bên trong là một đôi nhẫn hoàn toàn mới, do chính tay hắn thiết kế, trên mặt chiếc nhẫn nam có khắc một chữ Lạc, trên mặt chiếc nhẫn nữ khắc một chữ Húc, đây mới là thứ dành cho cô và hắn. Nhưng hắn không biết còn có cơ hội để đeo nó cho cô không. Hắn đem chiếc nhẫn nữ chạm nhẹ vào môi, cảm giác lành lạnh của kim loại truyền vào môi. Trong căn phòng của căn nhà nhỏ, một thân hình nho nhỏ đang nhìn vào phòng bếp, cả người chạy về phía cửa, đôi chân ngắn mập không ngừng chạy về phía trước, giống như một chú gấu nhỏ, bản thân thì đã ngã không biết bao nhiêu lần. Bao Bao lại là quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, đôi mắt tròn tròn chớp chớp, dùng sức kiễng đôi chân nhỏ, không biết từ lúc nào đã học được cách mở cửa. Cạch một tiếng, cửa mở, một cơn gió lùa qua, chú gấu nhỏ đã chạy ra ngoài. Cả người Bao Bao loạng choạng, đôi môi chu lên không ngừng bú đầu ngón tay, Bao Bao nhìn nơi này, lại ngó nơi kia, ánh mắt lanh lợi không ngừng chuyển động, rất đáng yêu khiến mọi người đều thích. Quần áo Bao Bao mặc trên người cũng không phải là hàng bình dân, tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng, cuối cùng cậu nhóc chọn một con đường rồi bước thẳng về phía trước. ” Người bạn nhỏ, cháu muốn đi đâu?” Một người thanh niên đã nhìn Bao Bao rất lâu, hắn luốn đi theo Bao Bao, để ý không có người lớn đi kèm, cuối cùng đi lên phía trước, ngồi xổm trước mặt Bánh Bao Nhỏ. Đứa nhỏ này thật đẹp, lần này hắn phát tài rồi, hắn chưa từng gặp qua một đứa trẻ nào xinh đẹp như vậy lại là một đứa con trai nữa. Bánh Bao Nhỏ buông ngón tay xuống, híp mắt cười, ánh mắt màu trà trong sáng, môi hồng răng trắng (hehe 2 tuổi mới có mấy cái răng, tả như thế này hơi lộ liễu), cực kỳ đáng yêu. “Bao Bao muốn tìm chị, chị chị trắng trắng ,” mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng Bao Bao đã có thể nói rõ từng chữ, khiến người thanh niên lập tức hiểu Bao Bao đang nói gì. ” Cháu tên là Bao Bao, cái tên nghe lạ quá?” người thanh niên cười cười. ” Vâng, Bao Bao.. Cha gọi Bao Bao..” Bao Bao đưa ngón tay mập chỉ vào mặt mình…Không chút sợ người lạ. ” Chú cho cháu ăn kẹo, cháu đi với chú được không?” Người thanh niên lấy trong túi ra chiếc kẹo, giơ trước mặt Bao Bao, nó nhìn nhìn chiếc kẹo, lại nhìn người thanh niên, “Bao bao chỉ cần kẹo kẹo của chị chị,” Người tanh niên thu tay về, nhìn nhìn những người xung quanh, không quá nhiều người nhưng cũng chẳng ít, không thể ra tay quá mạnh được. “Vậy chú đưa cháu đi tìm chị được không? Chú biết chị đang ở đâu đấy,” Hắn thử thăm dò nói, Bao Bao vừa nghe tới chị, ánh mắt sáng lên. ” Vâng.. Bao bao muốn tìm chị chị,” Bánh Bao Nhỏ vươn đôi tay béo nhỏ của mình cho người thanh niên ôm. Khóe môi hắn nhếch lên lộ rõ sự hài lòng. Khi hắn chuẩn bị ôm lấy Bao Bao, lại thấy được ánh mắt lãnh đạm khác thường,ánh mắt đó lại tớ từ một cô bé mới chừng ba, bốn tuổi. ” Chị … Chị chị..” Bao Bao thu tay lại, cả người lắc lư chạy tới phía cô bé. Cô bé bước nên đứng trước Bao Bao, che chắn cho cậu bé, lãnh đạm nhìn người thanh niên. ” Hai người bạn nhỏ, chú đưa các con đi tìm mẹ được không, chú biết mẹ của các con.” Bánh bao nhỏ vừa nghe mẹ, bàn tay nhỏ bé kéo chặt áo cô bé,”Chị chị, Bao Bao muốn mẹ
. Bao bao muốn sữa sữa..” Bao Bao chu cái miệng lên, bụng nó bắt đầu đói rồi. ” Đúng vậy, chú chính là người mà mẹ các cháu bảo tới đón các cháu,” người thanh niên giả bộ quen thuộc với mẹ hai đứa bé, hắn nghĩ đây chỉ là hai đứa bé thôi mà, sao có thể khôn ngoan được. ” Bao Bao, chị đang em về nhà,” Đồng đồng nắm chặt tay béo nhỏ Bao Bao, xoay người rời đi. Người thanh niên há hốc mồm nhìn hai đứa bé. ” Người bạn nhỏ…” Hắn vừa định muốn nói gì, lại thấy ánh mắt đề phòng của Đồng Đồng,” Mẹ nói cho tôi biết, không được tin lời người xa lạ.” ” Bánh Bao Nhỏ, biết chưa? Sau này ra ngoài trừ cha và mẹ ra, không được đi cùng với cứ người lạ nào.” Đồng Đồng đưa tay lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Bao Bao, cô bé lớn hơn cậu nhóc nhỏ gần 2 tuổi, cũng biết được nhiều điều hơn, một phần cũng do cô bé có chút trưởng thành hơn so với lứa bạn cùng tuổi. ” Vâng, Bao Bao đã biết, Bao Bao chỉ nghe lời cha mẹ..” Nói tới đây, nước mắt Bao Bao từng giọt từng giọt chảy xuống. ” Chị chị, Bao Bao nhớ mẹ, Bao Bao đói.” Bao Bao đưa tay vuốt bụng, nhìn Đồng Đồng, Đồng Đồng lấy chiếc bánh bao trong túi ra, cái này là mẹ đưa cho cô bé, nói khi nào cô bé đói bụng thì ăn, cô bé không nỡ ăn, muốn cùng ăn với mẹ, cô bé biết mẹ kiếm tiền rất vất vả, cho nên cô bé rất biết nghe lời và hiểu chuyện. Cô bé nhìn chiếc bánh trên tay, sau đó đặt ở bên miệng Bao Bao. ” Bao Bao, chị có bánh bao nè, ăn đi, chị cho em ăn” Bao Bao tủi thân khóe miệng cong xuống, nó muốn uống sữa cơ, muốn mẹ ôm nó rồi cho nó uống sữa. Bánh Bao Nhỏ cầm bánh cắn một miếng, mùi vị thật kì lạ, nó lại cắn thêm một miếng, cảm giác quá đói bụng, cho nên cũng có thể ăn thứ có hương vị kì lạ này. “Chị chị, ăn ăn,” Bàn tay nhỏ mập cầm bánh đưa ra trước mặt Đồng Đồng, cô bé lắc đầu,” Bao Bao ăn đi, chị không đói bụng” Cô bé nắm chặt lấy tay Bao Bao, sợ cậu bé chạy mất. Hiện tại bụng của cô bé chỉ kêu một chút, không đúng.. Cô bé không phải không đói bụng, mà là rất rất đói bụng… ” Chị, Bao Bao muốn mẹ, Bao Bao muốn sữa..” Bao Bao ăn xong chiếc bánh trên tay, bàn tay nhỏ nắm chặt tay Đồng Đồng kéo kéo, Đồng Đồng nhìn ánh mắt ngập nước của cậu bé, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt. Không phải cô bé không muốn đưa cậu bé về nhà, mà là cô bé không biết đường về nhà Bao Bao, nếu không phải vừa khéo đứng trên tầng nhìn thấy Bao Bao, cô bé cũng sẽ không xuất hiện ở đây.