Người phụ nữ có chút khó xử, trên gương mặt cô mang theo một chiếc kính kiểu dáng rất già, dựa vào làn da mịn màng của cô đoán được cô vẫn còn trẻ. “Mẹ… Bao Bao cần chị… Chị…” Hai chân Bánh Bao Nhỏ không ngừng đạp lên đạp xuống, nước mắt chảy xuống không ngừng, trông thật đáng thương. Bé gái cũng kéo tay áo mẹ mình, cứ đứng im nhìn, bé gái không nói gì, nhìn chằm chằm Bao Bao. Tô Lạc bất đắc dĩ nở nụ cười. Trong căn nhà Tô Lạc đang ở tạm khi ở Trung Quốc, Bánh Bao Nhỏ người lắc la lắc lư ôm rất nhiều đồ chơi từ trong phòng mình chạy ra, Bao Bao chạy đi chạy lại mấy lần, ôm hết cái này tới cái kia, cũng không sợ mình mệt. Bao Bao toàn bộ đồ chơi chất thành đống trước mặt Đồng Đồng. “Mẹ… Kẹo kẹo…” Bánh Bao Nhỏ lắc lư chạy tới, xòe bàn tay nhỏ ra, Tô Lạc lấy đồ ăn vặt ra đưa cho nó, Bao Bao ôm chặt lấy, cả người lắc lắc, đem toàn bộ đặt trước mặt Đồng Đồng, cười thật đáng yêu, “Chị chị… Ăn ăn…” “Bánh Bao Nhỏ có thể rất cô đơn, nó vẫn luôn chỉ có một mình.” Tô Lạc nhìn hai đứa trẻ đang chơi với nhau, đúng là thế giới của trẻ con, người lớn không có cách nào bước vào. “Đồng Đồng cũng vậy, vì công việc của tôi quá bận, con bé hay phải ở nhà một mình, nhưng nó rất ngoan, cũng rất nghe lời,” Người phụ nữ nói tới đây, dường như nhớ ra điều gì đó, hốc mắt hồng lên. “Đúng rồi, tôi là Hà Duyên, Duyên trong Duyên phận…” Cô gái ngẩng đầu lên, mơ hồ có thể thấy được đằng sau tấm kính là một gương mặt rất trẻ. “Tôi là Tô Tử Lạc, vừa mới trở về từ nước Anh, hai năm rồi tôi chưa quay về đây, nhưng tôi cũng chỉ ở đây một thời gian ngắn thôi.” Hà Duyên thở dài một hơi, có chút đáng tiếc, đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy con gái cười vui vẻ như thế, nếu có thể chơi với Bánh Bao Nhỏ, con gái cô có lẽ sẽ tốt hơn. “Cơ thể Đồng Đồng hình như không được tốt lắm?” Tô Lạc nhìn thân thể gầy yếu của Đồng Đồng, rõ ràng con bé lớn hơn Bánh Bao Nhỏ gần hai tuổi, nhưng cơ thể lại giống như Bánh Bao Nhỏ vậy, có khi còn gầy hơn. Nhất là sắc mặt con bé, luôn xanh xao. “Vâng…” Hà Duyên cúi đầu, bán tay nắm chặt lại, “Trái tim Đồng Đồng không được khỏe, con bé bị hở van tim,” Cô nói xong, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Đều tại tôi không tốt,” Cuối cùng cô cũng không chịu đựng được, đôi mắt ngập nước, trên vai cô truyền tới cảm giác ấm áp, cô ngẩng đầu lên, Tô Lạc đặt tay lên vai cô, nở nụ cười ôn nhu, ánh sáng chiếu trên gương mặt Tô Lạc sáng bừng, gương mặt tuy không xinh đẹp nhưng lại tạo cảm giác thánh thiện cho người khác, cảm giác này còn hơn cả xinh đẹp. “Hiện tại, y học rất phát triển, cô đừng lo lắng quá, nếu có chuyện gì, hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô,” Tô Lạc nhìn Đồng Đồng đáng yêu, trái tim cũng nhói đau, cô cũng là một người mẹ mà, nếu Bánh Bao Nhỏ nhà cô cũng bị như thế, có khi cô đã khóc ngất đi rồi. “Cha của Đồng Đồng đâu?” Tô Lạc nhỏ giọng hỏi, cô không nghe thấy Hà Duyên nhắc tới cha của Đồng Đồng. Hà Duyên khẽ mím môi. “Đồng Đồng không có cha,” Hà Duyên lại cúi đầu xuống, hàng lông mi khẽ chớp, “Đồng Đồng là con của một mình tôi, con bé không có cha, con bé chỉ có tôi thôi,” Nói xong, Hà Duyên cười, nụ cười có chút chua sót, nhưng cô càng phải kiên cường hơn nữa, bởi vì cô là một người mẹ, cô biết, nhất định mình sẽ kiên cường, bệnh tình của con gái cô cần rất nhiều tiền để chạy chữa, nếu cô không kiên cường, thì con gái cô đã sớm mất mạng. Bàn tay Tô Lạc đặt trên vai Hà Duyên hơi nắm lại. Cô đứng lên, nhìn gương mặt mập mạp của Bánh Bao Nhỏ rồi nhìn gương mặt xanh xao gầy yếu của Đồng Đồng. Thực ra cô và Hà Duyên đều giống nhau, gương mặt cô sáng ngời vẫn không giấu được sự tổn thương trong ánh mắt
“Bánh Bao Nhỏ, cũng không có cha, tôi cũng chỉ là một cô gái không có nhà, không có người thân, nhưng tôi rất may mắn, tôi đã gặp được cha hiện nay của Bao Bao, người đó luôn đối xử tốt với chúng tôi.: Cô đúng là quá may mắn, cô một mình lang thang ở một quốc gia xa lạ, vẫn gặp được dì Hồ, sau lại gặp Bạch Thiếu Triết, cô không cần phải sống khổ cực, Bánh Bao Nhỏ càng không phải khổ sở, Thiếu Triết thương cô, yêu Bánh Bao Nhỏ, nếu không có Thiếu Triết, có khi cô cũng như Hà Duyên, Bánh Bao Nhỏ sẽ giống Đồng Đồng, nghĩ tới đây, trái tim cô cảm thấy đau đớn. Đồng Đồng thực sự thật đáng thương. Có lẽ vì có hoàn cảnh khá giống nhau nên rất nhanh hai người đều cảm thấy thân thiết hơn, hai người đều là hai cô gái đáng thương, chỉ là một người thì may mắn hơn còn một người thì… Bất hạnh. Bánh Bao Nhỏ đưa tay dụi dụi mắt, cả người bị bế lên, “Chị…” Miệng nhỏ không ngừng tru lên, đồ chơi xếp hình xếp thành đống trên mặt đất. “Đồng Đồng, nếu thích nói với dì, dì tặng con.” Tô Lạc ôm Bao Bao, hơi cúi đầu, nở nụ cười ấm áp, cô thật sự thích bé gái này, Đồng Đồng nắm tay mẹ lắc đầu, “Đồng Đồng không cần, đó là của em trai.” giọng nói giòn tan, thân thể gầy yếu, thật khó tin, đứa bé này lại bị bệnh nặng như vậy. “Hà Duyên, nếu cần giúp gì, nhớ phải tìm tôi, nhớ đó, chúng ta rất giống nhau, chẳng qua tôi may mắn hơn cô gặp được người tốt, tôi tin, cô cũng sẽ gặp được người tốt.” Tô Lạc chăm chú nói với Hà Duyên, nói xong, cô biết, họ đều là người có lòng tự tôn, sẽ không bao giờ nhận không của người khác cái gì. “Được… Tôi biết rồi…” Hà Duyên xoa mái tóc mềm của con gái, mái tóc thật mềm khiến người khác không muốn rời tay. Cô thật may mắn vì đã sinh ra đứa bé này, mặc dù từ khi có Đồng Đồng, cuộc sống của cô rất vất vả, nhưng một cô con gái vừa ngoan vừa đáng yêu thế này, sao cô lại không thương được chứ. Cô kéo tay Đồng Đồng, đi ra ngoài, Tô Lạc nhìn theo bóng lưng họ rời đi, khẽ thở dài, phụ nữ vì sao luôn bị tổn thương… Cô ôm Bao Bao ngồi xuống, ngón tay chạm nhẹ lên gương mặt phúng phính của nó, Bánh Bao Nhỏ, mẹ chỉ cần con luôn hạnh phúc là đủ rồi. Hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Bao Bao, cô nhìn đồng hồ trên tưởng, có lẽ Thiếu Triết sắp về rồi, không biết việc đàm phán hợp đồng như thế nào. Từ cửa truyền tới tiếng vang, cô ngẩng đầu, chớp mắt đã nhìn thấy Thiếu Triết, hắn nhìn Bánh Bao Nhỏ trong lòng Tô Lạc, bàn tay khẽ nắm lại.