Người Chồng Máu Lạnh

Chương 186




Cô đứng dậy, cầm quần áo lên, hắn không biết quần áo của hắn chính là do cô dọn, chính tay cô giặt, bởi vì yêu cho nên cô không oán, bởi vì yêu, cho nên hiện tại cô cực kì đau khổ. Cầm quần áo lên, chiếc áo màu trắng lộ rõ vết son đỏ tươi, tim cô như bị bóp mạnh, không biết đây là lần thứ mấy, cũng không biết có phải do cô ấy cố ý lưu lại hay không. Cô ôm đống quần áo vào lòng, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại, đã gần ba giờ chiều. Mỗi ngày đều ở nhà, cô cũng quên thời gian đã trôi qua như thế nào. Cô ngồi xổm xuống, cho quần áo vào trong chậu, lấy bột giặt, vì đây là những quần áo hàng hiệu nên chỉ có thật giặt bằng tay, cô từng chút từng chút giặt sạch vết son môi trên áo hắn, mỗi lần ngón tay chạm phải, cảm giác đau đớn không ngừng dâng lên. Sau khi giặt xong tất cả đã một giờ đồng hồ trôi qua, cô chống hông đứng lên, cả người hơi choáng, trước mắt có chút mờ ảo, ọột lúc sau mới có thể ổn định lại. “Con à, con có khỏe không?” Tay cô đặt trên bụng, đau đớn khi nghĩ về đứa bé, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nó vẫn rất cố gắng ở lại với cô, cho tới bây giờ nó đều không bỏ cô cho nên, cô nhất định phải bảo vệ tốt cho nó, cô là người duy nhất biết đến sự sống nhỏ nhoi của nó. Cô ôm quần áo đi ra, mùi bạc hà thơm ngát tỏa ra từ quần áo, không còn những mùi hương lạ, cũng không có mùi nước hoa của phụ nữ. Một lần nữa mở cửa ra, cô biết hôm nay hắn chưa về, bởi vì cô chưa nghe thấy tiếng cửa. Mở cửa, cô tự cười mình, cô còn chờ mong cái gì chứ. Cầm quần áo đã khô treo vào trong tủ, tất cả đều một màu đen tuyền, không hề có những màu sắc khác, cô đem quần áo ngoài, quần áo trong gấp lại cẩn thận, rồi đặt gọn gàng vào tủ, cô đặt ở những nơi hắn có thể dễ nhìn thấy nhất. Sau khi làm xong mọi việc, cô mới nhấc thân thể mệt mỏi ra ngoài. Đi tới căn phòng chứa toàn ảnh chụp Trữ San, cô đưa tay lên mặt, trên mặt vẫn cảm giác sự đau đớn, cả đời cô không thể quên, hắn đánh cô, bởi vì cô giẫm lên một tấm hình. Cô vĩnh viễn kém một tấm hình. Trở về phòng mình, cô nằm trên giường nhỏ, bốn phía đều là hơi thở của cô, không hề có thứ gì khác. Khi cô mở mắt ra, nhìn bên ngoài, một chút ánh sáng cũng không còn, sẽ nhanh thôi, ánh sáng sẽ lại được thắp lên, ngày cứ thế trôi đi. Ngày mai cô sẽ như thế nào, cuộc sống như này, cô sẽ sống trong bao lâu. Khi ánh sáng dừng trên gương mặt cô, cô mở mắt ra, ánh mắt mông lung, ngồi dậy, ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, cho tới khi ánh sáng ngày một rõ nét, cô nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, cô nở một nụ cười, tái nhợt, lại có chút không biết phải làm sao xen lẫn đau xót, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười với chính mình. Đi ra ngoài, bên ngoài vẫn không có đôi giày của hắn, hắn chưa về nhà. Nhà? Không đúng, nơi này không còn là nhà. Có phải vì nơi này có cô cho nên mới không được coi là nhà. Cô đi vào trong bếp, mở tủ lạnh, trong tủ lạnh thực sự không còn cái gì, cho nên hôm nay cô nhất định phải đi ra ngoài, lấy ví teiefn, cô mở ví nhìn, cười khổ, may mắn, đủ tiền mua thức ăn, thẻ hắn đưa cô vẫn giữ nguyên, cô không muốn dùng cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng, tình cảm của cô không phải dùng tiền để mua
Cô cố chấp nghĩ cho dù cô đang gặp phải rất nhiều khó khăn. Ai có thể tưởng tượng đường đường là phu nhân tổng tài tập đoàn Húc Nhật, vậy mà ngay cả tiền mua đồ ăn cũng không đủ. Cô mở cửa, đi ra ngoài, gió cuối mùa thu hao hút lành lạnh, thổi qua thân thể gầy yếu của cô, cô kéo quần áo trên người, bây giờ đã lạnh như vậy không biết mùa đông còn lạnh tới mức nào. Đi vào siêu thị, cô cố gắng che đi gương mặt mình, cũng bởi vì liên quan tới bài báo khiến cô phải luôn cúi đầu, cũng chọn chỗ ít người nhất đi tới, một mặt cô sợ bị nhận ra, cô sợ sẽ khó mà sống qua ngày, một mặt vì thân thể cô cần phải được bảo vệ thật tốt. Cô lấy một ít rau xanh đặt vào trong giỏ, sau đó lấy một ít gia vị, mỗi thứ lấy một ít, đủ cho cô ăn, cũng không lãng phí. Cô cũng không có nhiều tiền để lãng phí. Lúc này, trên sân bay, Ôn Vũ Nhiên nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, trán nhăn chặt lại, hắn thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, người hắn đang chờ vẫn chưa xuất hiện. Hắn dựa vào một bên, duỗi thẳng người, mấy giờ ngồi trên máy bay, nét mặt lộ rõ mệt mỏi lại không hề ảnh hưởng tới khí chất của hắn, ánh mắt sau cặp mắt kính cực kì linh hoạt, thông minh lanh lợi, nhưng dưới ánh mắt của người khác vẫn có sự dịu dàng ôn hòa. “Vũ Nhiên”… Hắn ngẩng đầu lên bởi vì hắn nghe thấy tiếng của một người phụ nữ, môi của hắn khẽ nhếch lên, mang theo chút mỉa mai, cô thật sự là người phụ nữ tốt nhất hắn từng gặp qua. “Vũ Nhiên, cuối cùng anh đã về,” một thân hình xinh đẹp nóng bỏng chạy tới bên cạnh hắn, hắn cảm thấy cả người có chút căng thẳng, hai cánh tay trắng nõn đã ôm lấy hông hắn, hắn buông tay mình ra, chậm rãi đặt lên bả vai của cô, sau đó cúi đầu, đằng sau cặp kính kia có gì đó lóe lên. “Nhớ anh sao? Vợ…” Hắn hôn nhẹ đôi môi của Trữ San, vừa lòng nghe được tiếng thở dốc của cô, “Nhớ… Tất nhiên là nhớ rồi.” Trữ San ôm chặt eo Vũ Nhiên, gương mặt gắt gao dính vào lồng ngực hắn, không thể không nói, sự dịu dàng của Vũ Nhiên khác hắn với Duệ Húc, Duệ Húc có thể làm cho tất cả mọi phụ nữ phải điên cuồng, nhưng Vũ Nhiên lại rất ôn hòa, khiến phụ nữ như một con ong bị thu hút bởi mật ngọt. “Anh cũng nhớ em, vợ à.” Ôn Vũ Nhiên hôn lên trán Trữ San, lời nói mang theo chút yêu thương, chỉ là ánh mắt hắn lại cực kì lạnh và lãnh đạm, hắn ôm chặt Trữ San vào lòng, nháy mắt, trên mặt hắn hiện lên gì đó… Sự âm u lạnh lẽo khác thường. Duệ Húc có thể làm được, vậy Ôn Vũ Nhiên hắn cũng có thể làm đươc, hắn sẽ phải độc ác tàn nhẫn hơn.