Người Chồng Máu Lạnh

Chương 159




“Cô Tề…” Miệng Tô Lạc khẽ run, không biết vì sao, nhìn thấy Trữ San, trái tim của cô lại có cảm giác đau. Cô ấy gọi cô là cô Tô chẳng nhẽ cô ấy không nhớ, bây giờ cô đã là bà Lê… Là vợ của Duệ Húc. “A, sau khi xem xét, Húc đã đồng ý để tôi quay lại làm việc,” cô như cười như không nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Lạc, bước lên một bước, “Cô Tô, cô nói xem tôi có thể nhường Nhiên cho cô được không, dù sao trước đây hai người cũng yêu nhau như vậy,” Trữ San nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt của Tô Lạc. Yêu, có thể tùy tiện nhường sao? Nếu đã lựa chọn cũng đừng nên dễ buông tay như vậy, cô thật sự hiểu rõ tình cảm của mình sao? Còn có một câu kia của Húc, trước kia có phải quan hệ của họ tốt lắm đúng không… Tốt đến mức nào. “Tôi phải đi rồi, ngày mai gặp lại, cô Tô,” Trữ San cười tà ác, giày cao gót vừa nhấc liền dẫm mạnh lên chân Tô Lạc. Tô Lạc cắn môi, dùng sức kìm nén tiếng kêu lên. “A, xin lỗi, cô Tô, tha lỗi cho tôi, chân cô nhỏ quá, tôi không cẩn thận dẫm phải,” cô khẽ di chuyển chân, “Thật may giày của tôi không bị làm sao, đây chính là sản phẩm có giới hạn của Pháp, bị hỏng sẽ không có đôi thứ hai.” Trữ San cong môi nói, trên mặt không hề lộ chút gì gọi là có lỗi, trong mắt Trữ San, Tô Lạc có khi còn không bằng một đôi giày đi dưới chân, chính là như thế. Cô cầm chiếc túi, nghênh ngang đi ra ngoài, Tô Lạc tựa lưng vào cửa phía sau. Nhẹ nhàng nhấc chân, một động tác nhỏ cũng khiến mặt cô tái đi vì đau. “Tử Lạc, cô làm sao vậy, sắc mặt lại xấu như vậy?” Vệ Thần ôm một đống tài liệu đi tới, hắn còn đang nghĩ thầm , hắn làm phó tổng mà chẳng khác nào một người chạy việc. Đúng lúc hắn nhìn thấy Tô Lạc đang đứng trước cửa, sắc mặt tái nhợt. “Không có việc gì,” Tô Lạc lắc đầu, lấy sức để đứng lên. “Vệ Thần, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Cô ngẩng đầu nhìn Vệ Thần, nhưng đáng tiếc không nhìn thấy mặt hắn, đống tài liệu đã che mất hắn rồi. “Hỏi đi, chỉ cần tôi biết nhất định sẽ nói cô biết,” Vệ Thần cười vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng bóc, tiếc là không ai có thể nhìn tháy. Tô Lạc nhìn xuống dưới, cảm giác đau đớn trên chân vẫn còn, nhưng trái tim lại đau hơn, cảm giác thật khó chịu. “Tôi muốn biết, quan hệ của Húc và Tề Trữ San…” hai tay cô nắm chặt lấy nhau, không muốn biết lại không tểh không biết, trực giác nói cho cô biết, quan hệ của bọn họ không hề đơn giản, có phải còn có chuyện gì mà chưa bao giờ biết được sự thật. Vệ Thần lặng người đi, chút nữa thì làm rơi đống tài liệu trên tay, vội vàng ôm chặt lấy, lão hồ ly chính là lão hồ ly, rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh, “Cô hỏi Trữ San?” Vệ Thần nở nụ cười, thực ra tim hắn sắp không đập nổi nữa rồi. “Cô ấy với Húc là bạn tốt, chúng ta cũng coi như là bạn học cùng trường đại học, cô ấy là người mẫu của Húc Nhật, sau khi kết hôn liền tạm thời nghỉ việc, lý do chắc cô cũng biết, cô ấy phải giúp chồng.” Vệ Thần nói tới đây, thật sự muốn tự vả vào miệng mình, tại sao hắn lại nói tới Vũ Nhiên, đây không phải là xát muối vào lòng người ta sao? Hắn đã cố ý nói Trữ San với Húc là bạn tốt, như vậy sẽ không có mập mờ gì nữa. Hắn phát hiện, giác quan của cô thật nhạy bén, chuyện như vậy, một người đơn thuần như Tô Lạc cũng có cảm giác khác lạ. “Đủng ồi, tôi đi đưa tài liệu đây, cô nhìn xem cái đống này sắp đè chết tôi rồi.” Bây giờ Vệ Thần cảm thấy có cái đống tài liệu này thật là may mắn, có thứ làm bia đỡ đạn, nếu không, cái vẻ mặt khó xử này đến người ngu cũng nhận ra. Hắn vội vàng xoay người, đi tới phòng tổng tài, hắn biết, một ngày nào đó Húc sẽ thất bại, sẽ gần thôi. Tô Lạc dựa vào cửa trượt ngồi xuống, đặt tay lên chân, ánh mắt đau xót
Phải không, chỉ là bạn bè, đây là sự thật sao? Cô không ngừng lẩm bẩm, là đang tự thuyết phục chính mình hay đang thuyết phục người khác. Vệ Thần giơ chân đạp mạnh vào cửa phòng Duệ Húc, không nên hỏi vì sao hắn dùng chân, bởi vì tay hắn hiện giờ rất bận. Trừ khi hắn có thêm một cái tay nữa. “Húc… Phiền toái của anh tới rồi…” Vệ Thần vội vàng đặt đống tài liệu lên bàn Duệ Húc, sau đó đưa tay áo lên lau mồ hôi, cái áo này rất đắt, hắn đang lãng phí a. Duệ Húc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vệ Thần, ánh mắt màu trà u ám. Từ trước tới nay Duệ Húc chưa bao giờ bận tâm tới phiền phức, vì hắn chính là phiền phức của người khác rồi. “Húc, vợ anh có thể đã biết chuyện giữa anh và Trữ San, không hiểu sao cô ấy lại biết được?” Vệ Thần dùng tay áo lau đi lai lại trán mình, rồi mới nhìn Duệ Húc, sắc mặt khẩn trương. Duệ Húc thật làm hắn thất vọng, vẻ mặt hắn lạnh tanh như người chết, ngay cả một chút biểu hiện cũng không có. “Tôi nói, Húc, sân sau nhà anh sắp bị lửa đốt rồi, anh không lo lắng sao?” Thiếu chút nữa là hắn ngồi lên bàn làm việc của Duệ Húc, hắn vẫn không dám, cuối cùng đành ra ngồi lên ghế sô pha. (Ta nghĩ, anh Vệ Thần đang nói ẩn dụ, ý là chị Lạc biết chuyện thì sẽ có nhiều rắc rối… Chắc thế…TT) Cho dù hắn có nói có hỏi thế nào, Duệ Húc đến cái rắm cũng không phóng ra. (Ôi trời, Vệ Thần ơi là Vệ Thần, Duệ Húc lạnh lùng bị anh nói hay quá :v) Rốt cuộc Vệ Thần không nhìn được định lên tiếng hỏi lại thấy Duệ Húc đặt bút xuống, hai tay đan vào đặt trên bàn, “Biết thì sao, không biết thì sao?” Môi mỏng khẽ nhếch lên, lời nói lạnh lẽo vô tình, dường như người kia không phải vợ hắn mà chỉ là một cô gái không liên quan tới hắn. “Húc, anh thật vô tình,” Vệ Thần nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói một câu như vậy, hắn cho rằng Duệ Húc với Tô Lạc tối thiểu cũng có chút cảm tình, cho dù không phải là yêu thì cũng là một thói quen, giờ hắn phát hiện, hóa ra, ở trong mắt Duệ Húc, cái gì cũng không có. Tô Tử Lạc, không biết cô yêu người đàn ông này là đúng hay sao…. Hắn vì tên bạc tình kia mà thở dài một tiếng. Vệ Thần đi ra ngoài, đóng cửa lại, hắn không biết, sau khi hắn ra ngoài, Duệ Húc liền nhắm mắt lại, vẻ mặt u ám. Lựa chọn, hắn chọn hay hắn muốn.