Nếu không phải bọn tôi đánh cho nó bị thương trước thì anh nghĩ một chiêu của anh đánh chết con yêu quái nghìn năm này được chắc?”
“Đại tế ti mau nhìn xem!”, Diệm Phi chỉ về phía cột nước đằng sau hoảng hốt nói.
Sau khi những cột nước ban nãy dần hạ xuống, Hắc Long vẫn nằm lù lù trong đầm nước. Mặc dù trên người nó chảy ra một chất dịch màu xanh nhưng không hề bị thương nặng. Có điều nó không còn điên cuồng quẫy đạp như ban nãy nữa.
“Đây chính là bí thuật Bạo Vũ Lê Hoa Kim của Nam Khương sao? Quá bình thường! Giờ đến lượt ta!”
Vù!
Đột nhiên một mùi hôi thối bốc lên, Mạc Phong lập tức hét lên: “Tất cả nằm xuống!”
Trương Phong nghe thấy hiệu lệnh thì lập tức nằm sát xuống mặt đất. Hắn chỉ cảm thấy bầu trời phía trên đầu đen lại. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy con Hắc Long đang gào rít trên đầu mình.
Nó bay đến nơi nào là nơi đó như bị san thành bình địa, cây cối bật gốc. Xem ra Hắc Long này đang nổi cơn cuồng nộ, muốn lấy mạng tất cả bọn họ!
Con rồng to lớn lao về phía U Mộng, móng vuốt sắc nhọn của nó xẹt ngang như xé toạc cả không trung.
Mưa càng ngày càng lớn, mặc dù tốc độ của U Mộng đã rất nhanh nhưng tốc độ của con rồng này còn nhanh hơn. Hơn nữa, mặc dù cơ thể nó rất to lớn nhưng vận động lại vô cùng linh hoạt.
Trong truyền thuyết, rồng là loài vật có thể cưỡi mây lướt gió, hô mưa gọi gió. Giờ xem ra đó là sự thật.
Con Hắc Long này chỉ nhắm vào U Mộng chứ không để ý đến mấy người xung quanh.
Trương Phong lúc này đã đứng thẳng lên, xem tình hình trước mặt thì gãi gãi đầu nói: “Rốt cuộc oán khí của Hắc Long này lớn đến mức nào vậy?”
“Nằm xuống!”, Mạc Phong vội vã kéo Trương Phong, ấn xuống đất. Đuôi con rồng quét qua, một nửa số cây trên núi gãy đổ hoặc trốc cả rễ.
Mặc dù không còn Hỏa Linh Châu, nhưng ngọn lửa Hắc Long phun ra vẫn vô cùng đáng sợ. Một lần phun lửa nó có thể hủy cả một nửa những thứ trên mặt đất. Một lần nó quét đuôi qua làm cây cối đổ hết. Không có cây cối che chắn cộng thêm mưa như vũ bão thế này rất dễ gây sạt lở núi.
Hắc Long tấn công U Mộng bằng những đòn nhanh và mạnh. Mặc dù U Mộng phản ứng nhanh nhưng cũng không nhanh bằng con rồng kia!
Mấy lần U Mộng suýt bị nó đánh vào những chỗ hiểm. Đánh nhau với sinh vật khổng lồ này thì hoặc đánh không lại, hoặc đánh lại được nhưng cũng mất mạng!
Ban nãy trưởng lão Phong bị nó quất đuôi trúng đã mất nửa cái mạng. Đừng tưởng trưởng lão Phong hiện giờ vẫn có thể cầm hai thanh kiếm đứng trên mặt đất, chắc chắn bên trong ông ấy đã bị nội thương.
Trước đây đám người Mạc Phong đều đặt hết hy vọng vào vị đại tế ti đang bế quan này.
Có thể tiếp nhiều chiêu của Hắc Long như vậy, phải thừa nhận U Mộng này cũng có chút thực lực. Hơn nữa, U Mộng còn tay không tấc sắt, hoàn toàn dựa vào khinh công và bí thuật của Miêu Cương mà đánh lâu như vậy vẫn chưa bị đánh bại. Đến Mạc Phong cũng phải công nhận đây là một cao thủ.
Nếu Mạc Phong mà đánh nhau với U Mộng này thì trăm hiệp khó phân thắng bại. Bởi U Mộng giống như Vưu Giai Hàng, có khinh công thượng thừa. Mà khinh công lại chính là điểm yếu của Mạc Phong.
“Đây là đại tế ti của các cô sao? Sao trẻ quá vậy?”
Mạc Phong trong lòng vô cùng tò mò, quay sang hỏi Diệm Phi.
Diệm Phi phì cười đáp: “Trẻ? Anh có biết đại tế ti bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Nhìn cũng chỉ hơn hai mấy tuổi. Nếu không biết đây là đại tế ti của mọi người, có khi tôi còn nghĩ anh ấy kém tuổi mình!”, Mạc Phong huơ huơ tay mỉm cười đáp.
“Anh sai rồi! Thực ra đại tế ti đã hơn tám mươi tuổi rồi! Rất lâu trước đây đại tế ti từng thám hiểm mười hai động Nam Khương. Nghe nói đã khám phá ra cách tu luyện Vẫn Sinh Cổ. Cho nên mới có thể giữ cho vẻ ngoài của mình mãi không già đi như vậy, có điều những bộ phận bên trong đều đã tám mươi tuổi rồi!”
“…”
Mạc Phong khóe miệng giật giật, người trông như một chàng trai trẻ trước mắt thực ra đã tám mươi tuổi rồi.
Đúng là ở Nam Khương có những chuyện mà người của thế giới bên ngoài không thể hiểu được. Ví dụ như có nhiều người nghiên cứu cổ thuật cả một đời mà vẫn không thể hiểu nổi tại sao cổ trùng lại có thể kiểm soát cơ thể con người.