Lúc này trên bờ.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát với hình một bông lúa mì và hai ngôi sao trên vai bước ra khỏi xe và nhanh chóng chạy đến chỗ bến sông. “Tình hình thế nào? Có bắt được người không?”, người đàn ông trung niên bước tới, tức giận hét.
Tất cả các nhân viên cảnh sát ngay lập tức đứng thành hàng và kính cần hét lên: “Đồn trưởng Trương!” “Bớt mấy thứ hình thức đi, có ai có thể nói cho tôi biết tình hình cụ thể được không?”
Viên cảnh sát với cấp bậc hai sao này chính là đồn trưởng đồn cảnh sát Giang Hải.
Vì có quá nhiều thứ liên quan đến lộ hàng đó nên đích thân ông phải đến đây chỉ huy bắt giữ để tránh xảy ra sơ suất.
Nhưng khi ông hỏi chuyện gì đang xảy ra, mọi người đều nhìn nhau không biết phải bắt đầu nói từ đầu. “Nói đi chứ! Đừng có trố mắt nhìn nhau như hai cái ống vậy? Đội trưởng Tần đầu?”, đồn trưởng Trương tức giận hét lên.
Lúc này, một cảnh sát mới chậm rãi bước ra: “Đã xác nhận được lô hàng đó ở trên một con thuyền trên sông, đội trưởng Tần vừa mới ngồi xuồng máy đuổi theo rồi.” “Cái gì? Cô ấy là đội trưởng đội hành động lại tự mình đi bắt người. Vậy mấy người các cậu ngây ra ở đây làm gì?” Đồn trưởng Trương chỉ vào đám người bất mãn mắng.
Ông thà rằng không cần nhóm người này cũng phải cứu Tần Lam, cho dù người phụ nữ này ở đồn cảnh sát tính tình hung hãn.
Nhưng cô ấy lại rất được việc, cô chính là một nhân tài hiếm thấy được chính ông đặc biệt xin đề bạt với cấp trên.
Khi đó, sống chết thế nào bên phía Yến Kinh cũng không muốn điều Tần Lam đến phía Nam xa xôi, ông đã phải mất ròng rã hai ba tháng mới giành được cô ấy từ đội hành động Yến Kinh đến Giang Hải này.
Một tháng sau khi cô ấy đến đây, các vụ việc tồn đọng của năm trước đều đã được xử lý.
Lúc này, Đồn trưởng Trương cũng nhìn thấy ngón tay của Giang Tiểu Hải đang gõ nhanh trên bàn phím, ông cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chiếc laptop trong tay cậu ấy như chuẩn bị bay lên đến nơi. “Đội trưởng, có ba người trên boong, một người có khẩu 98K trong tay, hãy cẩn thận!”
Đồn trưởng Trương nghe vậy chợt biến sắc, nhưng ông không có thời gian để lo nghĩ nhiều như vậy. “Lập tức thành lập một đội xung kích cho tôi, thông báo cho các nhà khai thác hàng hải để phân bổ và điều động xuồng máy, phải xin với đồn cảnh sát Giang Hải để điều động trực thăng bất cứ khi nào cần thiết!”
Mọi người lập tức bắt đầu vực tinh thần dậy và đồng thanh nói: “RÕ!”
Lúc này ở giữa sông.
Đối mặt với sương mù dày đặc như vậy, đám người Mạc Phong đã bắt kịp con thuyền du ngoạn theo chỉ dẫn của Giang Tiểu Hải. “Đừng lại gần, quá nguy hiểm!”, Mạc Phong trầm giọng nói.
Tần Lam nhìn thuyền du ngoạn ở phía đằng xa, nhíu mày nói: “Trên đó còn có khách nữa! Nổ súng thì quá nguy hiểm!”
Lúc này, trong không khí có một tiếng động như bị bóp nghẹt, giống âm thanh tiếng pháo ném xuống nước như lúc còn nhỏ.
Những người khác không nghe rõ, nhưng Mạc Phong biết đó là âm thanh gì.
Súng giảm thanh 98K!
Mạc Phong xoay vô lăng do Tần Lam điều khiển: “Rẽ trái!”
Pång…
Phát súng nã trúng tấm thép ở phía sau xuồng máy, một lỗ nhỏ xuất hiện và nước dần dần tràn vào. “Nguy rồi, xuồng bị vào nước rồi!”, Tần Lam liếc mắt nhìn nước đang từ từ tràn vào boong sau, lo lắng kêu lên.
Mạc Phong nạp hết đạn và hét lên: “Tiểu Hải, hãy cho tôi biết vị trí cụ thể của người bắn tỉa kia!” “Hắn ở tầng hai của cabin, rẽ phải 72°!”
Pång!
Một viên đạn được bắn ra, nhưng lúc này do một làn sóng bất chợt ập tới nên Tần Lam lại bị bẻ lái sang bên trái.
Viên đạn do Mạc Phong bắn vì lệch góc nên trúng cần điều khiển phía sau cabin, chỉ còn cách tay bắn tỉa chưa đầy mười centimet
Nếu vừa rồi Tần Lam không bẻ lái sang trái, có lẽ lúc này tên bắn tỉa đã ngã xuống rồi.
Còn cách mấy trăm mét cao ốc trước mặt, anh dùng súng lục mà đạt được hiệu quả bay hàng trăm bước, e rằng sẽ có rất nhiều người coi đó là thần thoại.
Càng di chuyển về phía trước, sương mù càng từ từ tan “Tốt quá rồi, sương mù cuối cùng cũng tan!”, Tần Lam mừng rỡ kêu lên. Mạc Phong không khỏi liếc cô một cái: “Người phụ nữ ngu ngốc, sương mù tan thì tình cảnh của chúng ta sẽ càng nguy hiểm hơn, cô còn vui mừng cái nỗi gì?”
Ngay sau khi sương mù tan đi, tầm nhìn của tay súng bắn tỉa trên tầng hai của cabin càng rõ ràng, không phải sẽ càng dễ dàng hạ gục hai người họ ở phía sau sao?
Với cú bắn vừa rồi, nếu anh không bẻ lái ngay, chắc giờ này hai người bọn họ đã bị ăn đạn rồi.
Khả năng bắn chính xác như vậy của kẻ địch trong tình huống sương mù cho thấy nhóm người trên tàu chắc chắn không phải những tay mơ. “Mấy người đang truy kích kẻ nào?”, lúc này Mạc Phong vội hỏi.
Một tay bắn tỉa với kỹ thuật chính xác như vậy rất có thể là lính đánh thuê
Chiếc thuyền máy mà Tần Lam lái đang đi theo kiểu con rắn trên mặt sông: “Một nhóm người buôn lậu vượt biên! Theo nguồn tin đáng tin cậy, nhóm người đó đã phát triển một loại độc dược đặc biệt ở Giang Hải, có thể gây nghiện qua đường không khí!” “Hai nhóm đào tẩu lại lên cùng một con tàu. Có vẻ như hai bên quen biết nhau, hoặc cũng có thể nói họ có cùng một ông trùm đứng phía sau!”, cô ấy phân tích kỹ càng.
Pång…
Lại một cú nữa! biến.
Mạc Phong đè cổ Tần Lam ấn xuống: “Nằm xuống!”
Uy lực của thanh 98K cực kỳ mạnh mẽ, một phát bắn vào đầu có thể nhấc luôn được cả hộp sọ của con người bay lên.
Màn sương mù từ từ tản ra, tình thế vô cùng bất lợi cho Mạc Phong.
Phát vừa rồi bắn trúng đầu xuồng máy, nước lại tràn vào khoang thuyền từ phía trước.
Nước ngập cả phía trước và phía sau, không mất nhiều thời gian để chiếc thuyền máy này chìm thẳng xuống đáy sông! “Tăng tốc độ! Xông lên đi!”, Mạc Phong trầm giọng nói.
Tần Lam hơi sửng sốt, nhưng vẫn tăng tốc đạp ga lái xuồng máy đạt tốc độ tối đa.
Người đàn ông sử dụng thanh 98K trong cabin trên tầng hai lại thò đầu ra ngoài.
Sương mù đã tan, hai bên đều có ưu và nhược điểm!
Đối mặt với binh vương cấp thần mà tên đó còn dám ló đầu ra.
Mạc Phong quỳ xuống, dùng tay cầm súng đặt vào vai Tần Lam, lấy vai cô làm điểm tựa. “Này! Anh làm gì đấy?”, Tần Lam vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Anh châm một điếu thuốc, nhìn về hướng khỏi rồi lẩm bẩm: “Tốc độ gió Tây Nam, độ ẩm 62%, quay bánh lái sang phải! Nhanh lên!”
Cô cũng không ngần ngại, ngay lập tức bẻ lái sang phải, sự thay đổi hướng đột ngột khiến phát súng mà 98K vừa nhằm chính xác bị bắn xuống nước.
Pång…pång…pång…
Ba phát súng liên tiếp!
Phát đầu tiên trúng vào kính chắn gió của cabin trên tầng hai.
Phát súng thứ hai này dụ kẻ thù vào sâu, bắn sượt qua áo giáp vai của người đàn ông với khẩu súng bắn tỉa. Một tay bắn tỉa có trình độ như vậy, để hắn sống sẽ có ích hơn là giết chết
Phát thứ ba mới là mục tiêu thực sự của Mạc Phong, bắn trúng vào bắp tay phải của người đàn ông.
Tay rất quan trọng đối với một xạ thủ, đặc biệt là xạ thủ bắn tỉa
Chấn thương ở tay có thể ảnh hưởng trực tiếp đến sự nghiệp của hắn. “Chết rồi à?”, Tần Lam nghi ngờ hỏi.
Chỉ sau ba phát súng, tầng hai cũng dừng lại.
Mạc Phong khẽ nhíu mày: “Không đơn giản như vậy đâu! Tuy rằng vừa rồi uy lực bắn trúng tay phải 98K của hắn rất mạnh, nhưng lực giật cũng vô cùng lớn, nếu tiếp tục nổ súng, e rằng trình độ bắn ra còn không bằng một phần mười so với ban đầu! Không đáng lo!”