Lúc này ở đầm Bích Thu.
Mạc Phong đang nằm trên cành cây nghỉ ngơi lấy lại sức, lúc này bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
“Mẹ! Mẹ ơi!”
Anh quay lại nhìn, thấy hàng trăm người đang trôi trên sông.
“Gì thế này? Tại sao số người rơi xuống nước lại đột nhiên nhiều như vậy?”, Mạc Phong nhìn đám người Diệm Phi với vẻ mặt khó hiểu.
Họ cũng đứng trên cây và lắc đầu nghi ngờ.
“Đừng quản nhiều như vậy, cứu người là quan trọng!”, Diệm Phi hét lên.
Mạc Phong cũng không nhiều lời, anh nhảy thẳng về phía trước, vung kiếm Tàn Uyên lên, cái cây đại thụ mà họ đang đứng lập tức gãy đổ xuống.
“Mọi người, nhanh bám lấy cái cây này!”
Nói rồi anh chặt một vài cây bên cạnh, tuy có thể tạm thời cứu được vài người nhưng hiện tại nước chảy rất xiết, mọi người chỉ có thể theo cây đại thụ này trôi đi nơi khác.
Mạc Phong nhìn thấy đứa trẻ kêu cứu ‘bì bõm’ vài lần trong nước rồi biến mất liền vội lao xuống nước.
“Này! Anh không muốn sống nữa à?”, Diệm Phi thấy vậy hốt hoảng hét lên.
Trương Phong lại ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Đừng lo, thân thủ của anh Mạc tốt hơn cô tưởng đấy!”
Phốc!
Một lúc sau, mặt nước nổi lên một đám bọt nước, Mạc Phong ôm lấy đứa bé ngoi lên lên, vội vàng leo lên thân cây.
Thấy đứa bé không có động tĩnh gì, anh lật người lại vỗ lưng cho đứa bé.
“Khụ khụ, chú đừng vỗ nữa…”
Mạc Phong thở phào nhẹ nhõm: “Em trai, em không sao chứ? Sao em lại rơi xuống nước? Bên em xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vì đông người quá, cái tháp không trụ được nữa nên họ đã ném trẻ con và người già ra ngoài! Ông em vẫn không biết ở đâu…”, đứa trẻ bắt đầu khóc.
Khi Diệm Phi ở bên cạnh nghe thấy lời này, cô ấy liền giận tím người, cô ấy vốn là Hỏa nữ, đương nhiên sẽ nóng tính hơn so với người bình thường một chút.
“Đám khốn nạn này! Để bọn họ làm chút chuyện cũng không xong, ức hiếp kẻ yếu lại còn xông lên trước.
Nam Khương chúng ta sao có thể có một lũ cặn bã như vậy!”
Diệm Phi vừa chửi xong, xa xa liền vang lên tiếng ầm ầm, ba tòa tháp đã bị phá hủy trong tích tắc, tòa tháp nghìn năm tuổi này đã bị lũ phá hủy theo cách này đấy.
Những tòa nhà trước đây đương nhiên không được tráng xi măng, không chắc bằng những tòa nhà hiện tại, cộng với việc nó đã bị ngâm nước quá lâu, số người trong tháp còn vượt quá dự kiến.
Tháp này có thể giữ được đến bây giờ đã là rất tốt rồi!
Trong chốc lát, một đám người cũng từ trong trôi ra.
“Hỏa nữ đại nhân! Cứu!”
“Thiếu tư mệnh, cứu mạng!”
“Cứu với!”
“…”
Mạc Phong nhìn về phía Khương Na cùng Diệm Phi cười nói: “Đều là người của tộc các cô, không định cứu sao?”
“Bọn họ không xứng!”, Diệm Phi quay đầu đi, sự nóng tính của cô ấy đúng là không ai bảo được.
Trương Phong nhìn mấy cô gái trôi trên mặt nước: “Thế con gái thì sao, cũng không cứu à?”