“Có thất vọng không, người tới không phải là Mạc Phong!”
Bạch Doanh khẽ nghiêng đầu sang một bên: “Ý tôi không phải vậy, ý tôi là tại sao anh lại xuất hiện ở đây!”
Trước đó hai bên giao chiến, Vưu Gia Hàng là người đầu tiên đánh nhau với người của bố nuôi, theo lý thuyết thì giờ này hắn đã phải cùng dân chúng sơ tán đến vị trí an toàn rồi, nhưng hắn lại xuất hiện ở đầm Bích Thu này.
“Em ở đâu tôi ở đó! Tôi sẽ bảo vệ em suốt đời, bằng mọi giá!”, Vưu Giai Hàng vừa ôm cô ấy vừa phi nước đại.
Nghe đến đây, Bạch Doanh không thể không động lòng, nhưng cô ấy vẫn thở dài: “Thật đáng tiếc… Tôi không thích anh… Chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm của tôi dành cho anh chỉ là tình cảm bạn bè, không hơn được”.
“Tôi biết! Nhưng không sao cả. Chúng ta lớn lên cùng nhau. Tính cách tôi như nào em còn không rõ ư?
Tôi chưa bao giờ tức giận. Hơn nữa, em có thể tìm thấy người mình thích tôi còn mừng cho em nữa là, mặc dù anh chàng này có chút đào hoa, nhưng nói chung, anh ta dám đến Nam Khương vì em, chứng tỏ anh ta là người có trách nhiệm!”, Vưu Giai Hàng nở nụ cười gượng gạo.
Cả hai bay lên ngọn cây cổ thụ, đứng trên thân cây nhìn cơn lũ đang hoành hành xung quanh.
“Tôi nợ anh, sau này sẽ trả lại!”, Bạch Doanh quay đầu giơ ngón út ra: “Trước đây chúng ta đã từng nói sẽ làm bạn thân, nên giữa chúng ta không tồn tại thứ gọi là tình yêu, ai bảo anh xuất hiện sớm vậy làm gì, anh chiều chuộng tôi quá rồi đấy biết không, sau này đừng chiều con gái nhiều như vậy, bởi vì anh càng chiều chuộng cô ấy, người ta càng coi anh như người nhà!”
Vưu Giai Hàng chỉ ngượng nghịu cười: “Người vui vẻ cười đùa bên em, chắc chắn không thể đưa em về nhà! Cho nên thứ tự xuất hiện trong cuộc sống thực sự rất quan trọng. Nếu anh ta xuất hiện trước, có lẽ em đã thích tôi rồi!”
Con gái không thích người cùng cô ấy lớn lên, con trai cũng không thể đối xử với một cô gái như một đứa trẻ.
Có lẽ thứ dễ dàng có được nhất là thứ ít được trân trọng nhất.
Hai người cứ thế đứng trên cây chìm vào im lặng, có lẽ chỉ lúc này mới thực sự thuộc về hai người.
Nhưng dù sao sự im lặng ngắn ngủi này cũng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, con Hắc Long vẫn đang điên cuồng gầm thét, chính trong mười phút trò chuyện giữa hai người, nước đã bắt đầu dâng lên mười phân.
Nhiều ngôi nhà thấp tầng đã bị nhấn chìm từ lâu, không chỉ nước ở đầm Bích Thu không ngừng chảy ra, mà trời cũng đang mưa rất to nên nếu mưa thêm vài tiếng đồng hồ nữa, mười tám trại Nam Khương sẽ giống nền văn minh Maya, Atlantis, mãi mãi là dĩ vãng.
Cho nên dù hôm nay phải trả giá thế nào thì cũng phải phong ấn Hắc Long lại, nghìn năm sau sẽ là chuyện nghìn năm sau, giống như khi Hắc Long chỉ là một con Giao Long nghìn năm trước, cũng làm loạn rồi cuối cùng bị niêm phong trong đầm Bích Thu.
Lịch sử luôn lặp lại chính nó, luôn có những điểm tương đồng đáng kinh ngạc.
Ngũ Hành Trận tuy mạnh nhưng cũng chỉ có thể tạm thời vây được Hắc Long thôi, khi còn là Giao Long phải tốn rất nhiều công sức mới phong ấn được, thậm chí còn không phong ấn được hoàn toàn, chỉ là nó không có cách nào thoát được xích sắt nên mới đợi trong đầm Bích Thu.
Tuy nhiên cũng không sao, mấy năm qua Xích Ly vì muốn nắm quyền nên đã phải đạt được thỏa thuận nào đó với con Hắc Long này, tóm lại là nếu cho nó đủ bé trai bé gái giúp nó tu luyện thì sẽ được đền đáp.
Nhưng người tính không bằng trời tính, có lẽ chính Xích Ly cũng không ngờ rằng mình lại chết như vậy, ngay cả xác cũng không thấy đâu.
Bây giờ ngàn năm qua đi, hận khí của Hắc Long càng nặng nề, hung bạo hơn trước, năm trưởng lão hiện tại cũng yếu hơn xưa rất nhiều, dù sao thời thái bình thịnh thế, chả ai học võ thuật và phép thuật nhiều như trước nữa.
Trong điều kiện bất lợi như vậy, đừng mơ mà phong ấn được con Hắc Long, ngăn chặn được nó trong một khoảng thời gian đã là rất khó khăn rồi, tứ phía sắp bị nhấn chìm hết. Ai không biết cái đầm này còn tưởng đây là biển ấy chứ, nhìn không thấy bờ.