Cân bằng dân số được giải quyết thì có thêm một số lượng lớn trẻ con dâng lên thần tiên, giống y như bây giờ.
Nhưng vấn đề gốc rễ không được giải quyết thì có dùng cách gì cũng không có hiệu quả. Dân số vẫn sẽ sụt giảm chóng mặt.
Sau khi triều Thanh được thiếp lập, nghe tin các cô nương của vùng Nam Khương bị bắt giữ, hơn nữa còn là những cô gái chưa tới mười sáu tuổi thì hoàng đế khi đó đã cử binh sĩ trấn áp thôn trại để giúp người Hoa Hạ xả tức.
Năm đó Ansar đã năm mươi tuổi, bị bòn sức bởi rượu và sắc, không còn là người đàn ông hùng dũng, mưu trí khi xưa nữa.
Quan trọng hơn là ông ta đã mất đi niềm tin của nhân dân. Khi quân Thanh đánh vào, chính người dân Nam Khương đã ra nghênh tiếp đội quân chứ không phải ông ta.
Những người tin cậy bên cạnh Ansar đã không còn. Hơn nữa quân Thanh có pháo. Ông ta dùng dao ngắn để chiến đấu với kẻ dùng pháo là điều không thể.
Cuối cùng ông ta bị cột vào một cái cột gỗ, để những người từng bị ông ta ức hiếp chém hết nhát này đến nhát khác cho tới khi chết.
… Vì vậy quyền lợi của Nam Khương sau này không dám giao cho một người nữa mà do vài người phân quyền quản lý những khu vực khác nhau và trên cùng là có Thánh nữ. Dù vậy thì cách tổ chức đó vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi trong mấy trăm năm qua. Tới gần đây mới xảy ra vấn đề.
Những chuyện này Xích Ly đều biết, nhưng ông ta vẫn muốn một mình một ý: “Tôi không thèm nói chuyện với các người, các cung thủ chuẩn bị! Giết được trăm người thì thưởng chức Vạn Hộ Hầu!”
“Đợi đã!”
Lúc này Mạc Phong cầm kiếm đi tới: “Hay là thử xem tôi có thể lấy được cái đầu chó của ông giữa hàng trăm nghìn binh mã này không?”
“Đừng làm càn, cậu cũng thấy những cao thủ bên cạnh tôi đấy, tam đại hộ pháp và các cao thủ của các trại đều có mặt cả. Phía các cậu có cái gì nào? Lão phu còn có tám mươi nghìn đại quân, quét sạch các cậu dễ như trở bàn tay thôi!”, Xích Ly cười ha ha.
Dàn trải khắp vùng rừng núi là các cung thủ. Mặc dù bọn họ không có súng nhưng vào lúc này thì cung cũng không hề kém hơn súng là bao nhiêu, nhất là khi họ có đông quân như vậy. Chỉ cần ông ta ra lệnh thì cả đám người Mạc Phong sẽ bị bắn rỗ không khác gì cái rổ.
Xích Ly đang chiếm ưu thế. Nhìn về phía mấy người Mạc Phong, dù họ có sự ủng hộ của ba trưởng lão và cả đại tế sư của Nam Khương cùng với một số binh sĩ thì vẫn còn kém quá xa đội quân của Xích Ly.
“Ha ha, xem ra vì ngày hôm nay mà ông đã chuẩn bị không ít nhỉ!”, trưởng lão Linh khoanh tay khẽ cười.
Cô quay lại nhìn Khương Na, Diệm Phi và gật đầu: “Bọn họ đã ra tay thì chúng ta cũng không cần phải khiêm tốn nữa!”
Diệm Phi lấy ra một quả pháo, châm lửa dây pháo bằng đầu ngón tay và ném lên trời.
Lúc này bên ngoài Nam Khương.
Vưu Giai Hàng đang cầm đầu đội quân canh gác bên ngoài. Xem ra kẻ được cử đi trừ khử hắn lúc trước đã bị giết.
“Phía trước có người, mọi người chuẩn bị!”, một binh sĩ đứng bên cạnh kêu lên với vẻ cảnh giác.
Nhưng Vưu Giai Hàng chỉ khẽ phất tay: “Toàn quân tách ra, bên trái đổi thành bên phải, tách ra thành hai!”
“Hả? Thiếu đông gia, chuyện gì vậy, trước đó chủ trại đã nói rồi, nếu như có người xông vào trong thì phải chặn lại!”
Vụt!
Một vệt máu lập tức xuất hiện ở cổ của kẻ vừa mới lên tiếng.
“Ở đây không có chủ trại, chỉ có tôi! Toàn quân tách ra!”, Vưu Giai Hàng gầm lên.
Lúc này trên bầu trời bên ngoài ba tòa tháp, cung tiễn đã được đồng loạt giơ lên. Đoàn quân đóng bên ngoài mà trước đó Diệm Phi gọi tới đã chuẩn bị sẵn sàng.