Tạch!
Một câu ‘tôi còn đang vội’ khiến ông cụ phải ngẩng đầu. Ông là người canh giữ ở đây và cảm thấy mình đủ thông minh, vậy mà có vẻ không nhận được sự tôn trọng từ cô gái tên Thương Hồng này.
“Quy tắc hết sức đơn giản, luân phiên hỏi một đáp một cho tới khi đối phương không thể trả lời được nữa thì thôi. Nếu cả hai đều không trả lời được thì coi như hòa!”, trưởng lão Tôn chống gậy chậm rãi đứng dậy.
Thương Hồng đưa tay lên ra dấu OK rồi khẽ cười: “Mời tiền bối ra đề trước!”
“Một hôm, kiến, rết (tiếng Hán là wugong) và châu chấu cùng đi làm. Nhưng kiến và châu chấu nhận được lương, chỉ có con rết là không. Tại sao?”
Thương Hồng cúi đầu suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng: “Vì rết là vô công – tức là không được công nào”. (từ ‘rết’ và từ ‘vô công’ trong tiếng Hán là cùng âm khác nghĩa) “Đỉnh!”
Cô cũng suy nghĩ rồi lên tiếng: “Đặt bình rượu dưới đất một nghìn năm thì sẽ trở thành gì?”
“Tửu tinh” ( tinh trong từ ‘thành tinh’) “Loại hoa quả nào có thị lực kém nhất!”
“Mangguo – quả xoài. (Từ ‘Mang’ trong từ quả xoài đồng âm với từ mù) “…”
Vừa hỏi vừa đáp, hai người đã đấu nhau hơn chục hiệp.
Nhưng cả hai bên đều bất phân thắng bại. Ban đầu họ còn suy nghĩ nhưng càng về sau thì càng quá đáng hơn, trong vòng ba giây đã đưa ra được ngay đáp án.
Thương Hồng cũng phải thừa nhận với ông cụ này dù là câu hỏi liên quan tới Hoa Hạ, nước ngoài hay thậm chí là ngoại ngữ thì ông ta đều trả lời được. Đến ngay cả lịch sử, triết học, toán học cao cấp đều có thể trả lời hết sức trôi chảy.
Cô nghi ngờ không biết có phải ông cụ này lén ra ngoài đi học hay không. Mà cho dù có lén ra ngoài đi học thì cũng không thể nào đạt tới trình độ cao siêu như thế này.
Đương nhiên Thương Hồng cũng không hề thua kém. Những điều liên quan tới cầm kỳ thi họa, những tác phẩm nổi tiếng và những câu hỏi về kinh doanh đều được cô trả lời trong vòng ba giây. Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, quay phát lên mạng thì có khi trong thời gian ngắn sẽ đạt được hàng trăm triệu lượt xem mất.
… Đã hai tiếng trôi qua.
Mọi người đội nắng đứng bên ngoài đã lâu mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì bên trong tòa tháp.
“Anh Mạc, anh nói xem có chuyện gì xảy ra với chị dâu không?”, Trương Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Cậu hỏi tôi á? Tôi làm sao biết được!”, Mạc Phong tức giận trừng mắt.
Mấy người Khương Na cũng đã đợi bên ngoài khá lâu và cũng cảm thấy sốt ruột. Vì đây đã là tòa tháp cuối cùng cần vượt qua rồi. Sau khi kết thúc, Mạc Phong sẽ cầm lệnh bài Nam Khương yêu cầu nội bộ lập tức khôi phục bình thường, những vị trí bị bãi nhiệm trước đây cũng được thiết lập lại. Chỉ cần như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Chỉ cần Mạc Phong lấy được lệnh bài Nam Khương thì về cơ bản cục diện đã được kiểm soát. Nếu như Xích Ly còn cứng đầu thì tức là đã làm trái lời dạy của tổ tiên.
Như vậy thì Khương Na và cả Diệm Phi, trưởng lão Linh cùng những người ủng hộ bọn họ sẽ trở thành hàng phòng vệ chính đáng.
Thực ra tác dụng của lệnh bài là để vị trí có lý của Xích Ly trở nên vô lý.
Mấy trăm nghìn người Nam Khương cũng không phải kẻ ngốc.
Nếu là chiến tranh vô duyên vô cớ thì họ sẽ không bao giờ làm thay cho Xích Ly, hơn nữa con người ông ta vốn không được lòng người khác.
Hơn nữa bản tính ông ta mê gái, cuồng điên tới cực độ, động tý là giết người, sống cuộc sống kiểu đế vương trong trại Đông Bảo vậy mà còn không biết đủ.
Lòng tham con người thật đáng sợ.
Những gì mà mấy người Diệm Phi, Khương Na hiện tại có thể làm chính là giành lại một lý do ra tay hợp lý.
Đến khi đó dù có phải đánh nhau thì cũng được coi là chính nghĩa.
Khương Na bước lên khẽ vỗ vai Mạc Phong: “Không sao đâu, đừng lo lắng quá, đã vượt qua bao nhiêu cửa ải rồi, giờ có gì phải sợ chứ?”