Triệu Vô Cực cũng khoanh tay trước ngực, rơi vào trầm tư: “Có thể đánh với thiếu chủ một lúc lâu như vậy, thì lão già này không phải hạng dễ đối phó!”
“Đúng vậy, nếu ông Hai ở đây thì tốt quá, ông Hai nhất định có thể đánh ông ta nhừ đòn!”, Sở Nam Thiên lo lắng dậm chân, khẽ thở dài.
“…”
Hai người họ bắt đầu lo lắng, nếu Mạc Phong xảy ra chuyện gì, bọn họ phải ăn nói với Mạc Yến Chi thế nào chứ?
Xích Ly cũng không khỏi bực mình giậm chân tại chỗ khi thấy hai người họ đánh nhau dữ dội: “Thằng nhãi này sao khó xử lý thế cơ chứ! Trùng Vương!”
“Tôi đây!”, lão già ngày hôm qua đấu với Diệm Phi một trận sống còn đi tới, cung kính gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Trông hai người này đánh nhau nhạt quá, ông nghĩ thêm cách giúp trận đánh thêm tí vị đi!”
“Ha ha, không thành vấn đề!”
Lúc này, Trùng Vương lấy ra một cái lọ nhỏ từ túi, bên trong có một thứ giống như con thiêu thân bay ra.
“Đây là Thương Trùng. Nếu bị nó chạm phải, toàn thân sẽ trở nên yếu ớt, cơ bắp co giật sau đó máu trong cơ thể sẽ bị loãng dần!”
Xích Ly khẽ gật đầu: “Không tồi, không tồi! Ông cứ làm đi!”
Lão ném con Thương Trùng lên không trung, nó nhanh chóng bay về phía Mạc Phong.
Nhưng trước khi bay đến chỗ Mạc Phong, nó đã bị một quả cầu lửa thiêu rụi thành tro bụi trong nháy mắt.
Diệm Phi lúc này đang đứng dưới gốc cây, khoanh hai tay trước ngực, khinh thường nói: “Ha ha, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng giở trò!”
“Mới một ngày không gặp mà cô đã xinh đẹp như vậy rồi, hôm qua cô có nhớ tôi không?”, Trùng Vương cười tươi roi rói nói.
Đừng nói là Diệm Phi không muốn gặp lão mà ngay cả Xích Ly cũng không khác gì. Nếu không phải Xích Ly thấy lão còn có chỗ lợi dụng được thì đã đá lão bay đi từ lâu rồi, muốn dùng được trùng thì phải lấy người ra mà thử trùng.
Đây là lý do tại sao Trùng Vương tự luyện mình thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, trên lưng còn có một cái bọc nước, đây là chất độc của một số loài trùng độc, từ từ tích tụ từng chút một đè nặng khiến cơ thể lão cong lại.
Khi còn trẻ, Trùng Vương cũng là một chàng trai tuấn tú, nhưng từ sau khi luyện thuật âm tà này, dung mạo của lão bị hủy hoại hoàn toàn, từ một thanh niên khôi ngô trở nên xấu xí như bây giờ, thậm chí còn bốc ra một mùi thối rữa.
Nếu không phải bây giờ Xích Ly cần sử dụng lão, thì ông ta thực sự muốn đá lão ra xa hơn chục mét.
Hơn nữa chính Diệm Phi cũng được Xích Ly nhìn trúng, bởi vì điều kiện để Trùng Vương giúp ông ta là sau khi mọi sự đã thành, ông ta phải đưa Hoả nữ Diệm Phi cho lão.
“Ông già rồi mà còn không đứng đắn thì đừng trách tôi không khách sáo!”, Diệm Phi siết chặt hai nắm đấm, sau đó giữa lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa.
Nhưng đúng lúc này, bên trong trận đấu vang lên tiếng động lớn.
Keng!
Hai thanh kiếm va vào nhau phát ra ánh sáng trắng.
Mạc Phong bị đánh bay lên không trung mấy mét, cả người chằng chịt vết thương.
Trưởng lão Phong cũng bị bay ngược ra, hai thanh kiếm cắm xuống đất trượt đi mấy mét.
“Mạc Phong!”, Bạch Doanh nhìn anh sợ hãi hét lên.
Quen biết nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy trên người anh có nhiều vết thương như vậy.
“Ha ha!”, khóe miệng Mạc Phong nhếch lên tạo thành một nụ cười quái dị.
Trưởng lão Phong chậm rãi đứng lên: “Quả nhiên lợi hại, đúng là một thanh kiếm tốt nhưng đáng tiếc…
đáng tiếc là cậu không biết dùng! Một thanh kiếm tốt như vậy mà lại không được dùng cùng kiếm pháp đỉnh cao, rất đáng tiếc!”
“Đúng vậy, kiếm tốt nhưng lại không được dùng với kiếm pháp tốt!”, Mạc Phong cũng cúi đầu bật cười.
Bây giờ cuối cùng anh cũng cảm thấy tiếc, đối mặt với những đối thủ tầm thường, Mạc Phong được coi là cao thủ, nhưng nếu gặp phải kẻ mạnh thực sự thì cũng anh cũng chỉ được coi là cao thủ trung cấp.
Rõ ràng là hiểu biết về kiếm thuật của trưởng lão Phong này cao hơn Mạc Phong, kiếm pháp của ông ta cũng rất xuất sắc, có thể hai tay hai kiếm cùng lúc, thậm chí còn sử dụng các kiếm pháp khác nhau.