Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 948




Ăn cơm xong Mạc Phong bèn trèo lên đỉnh điện Mê Hồn. Để tránh có người mưu đồ bất chính vào ban đêm nên anh trèo lên cao một chút. Như vậy dù có ai quấy rầy thì có lẽ cũng chẳng phát hiện ra là anh trốn ở đây.

Vụt!

Vụt!

“Sao cô lại lên đây?”, Mạc Phong gá hai tay ra sau đầu, khẽ nhắm mắt cười thản nhiên, không cần nhìn cũng biết là ai. Ngoài Khương Na ra thì lúc này chẳng ai lại trèo lên đây cả.

Cô nhẹ nhàng đi tới: “Tôi nghe Diệm Phi nói, dịch bệnh của người dân trong thôn là do trúng độc phải không?”

“Tôi đoán vậy, đương nhiên nếu cô không tin thì có thể tới nguồn nước của thôn tìm hiểu xem có phát hiện ra điều gì không?”

“Diệm Phi đi điều tra rồi. Nguồn nước của chúng tôi là nguồn nước ngọt ở phía đối diện với núi Long Đầu.

Nếu có ai giở trò và khiến cơ thể người tích đủ một lượng độc thì chắc chắn phải đổ thuốc độc hàng ngày! Vì vậy…”

“…”

Đúng lúc này trên đỉnh núi Long Đầu.

Nguồn nước ngọt ở đây được hình thành tự nhiên, giống như động cơ vĩnh cửu. Giữa núi có sông ngầm chịu áp suất của dòng nước nên sẻ dồn lên trên và tạo thành nguồn nước tự nhiên từ trên núi chảy xuống.

Gần nguồn nước ở núi Long Đầu này có vài người đàn ông đang vác những chiếc bao đặt xuống bên cạnh.

Khi hắn định rạch miệng bao thì có rất nhiều hạc giấy từ trên trời rơi xuống.

Ban đầu những kẻ này không có phản ứng gì. Bỗng ở phía đối diện xuất hiện một vòng lửa sáng.

“Không hay rồi, là hỏa nữ đại nhân!”

Ầm, ầm!

Mấy con hạc giấy từ trên trời bỗng nổ tung, nguồn nước lập tức bùng cháy.

Trên không trung vẫn còn hạc giấy rơi xuống. Khi những kẻ này định bỏ chạy thì có một bóng đen lao tới bao vây bọn chúng.

Vụt!

Cả vòng tròn lập tức bùng lửa.

“Đã tới rồi thì vội đi làm gì!”, Diệm Phi đứng trên cành cây cười xùy.

Mấy kẻ kia lập tức quỳ xuống xin tha mạng: “Hỏa nữ đại nhân xin tha mạng! Xin hãy tha mạng!”

Diệm Phi chỉ cười: “Yên tâm đi, chỉ cần các người nghe lời thì tôi đảm bảo sẽ không gây khó dễ!”

Nhưng mấy kẻ này còn chưa kịp mở miệng thì đã có tiếng sáo từ rừng cây gần đó vọng tới.

Những kẻ kia lập tức siết cổ, lăn lộn như phát điên.

Bọn chúng vặn vẹo, co giật vì đau đớn.

“Á!”

“Trùng Kim Thiền sao?”, Diệm Phi chau mày kêu lên.

Lúc này trong khu rừng u ám đối diện dòng suối có một ông già chống gậy đang đứng đó. Trên vai ông ta là một con cú mèo, hơn nữa mắt của con chim này có màu đỏ máu.

“Ha ha ha, con bé tiểu yêu tinh Diệm Phi này xinh đẹp quá, mình thích!”, lão già vừa chống gậy vừa lầm bầm bằng giọng khàn khàn khiến người nghe cảm thấy ghê rợn tới nổi da gà.

Diệm Phi chau mày, trầm giọng: “Trùng Vương! Ông đã bằng đấy tuổi rồi mà không biết liêm sỉ à? Ông đi theo Xích Ly, hại người mà không sợ báo ứng sao?”

“Báo ứng? Tôi sắp xuống lỗ rồi mà còn sợ báo ứng cái nỗi gì. Cho dù có báo ứng thì tôi cũng phải có được cô đã! Hết cách, người ta nói rồi, chỉ cần tôi giúp ông ta thì ông ta sẽ tặng cô cho tôi! Chậc chậc, tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh được thưởng thức làn da trắng nõn, cơ thể nóng bỏng của cô rồi! Tôi thích!”

“…”

Bị một người đàn ông có tuổi gần bằng ông nội mình trêu chọc, Diệm Phi tức tới bức bốc hỏa.

Ngọn lửa lập tức rực cháy trong tay cô.