Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 943




Trương Phong là loại người dù đã trải qua đau đớn đến cùng cực nhưng vẫn có thể vượt qua, tiếp tục sống thật tốt!

Khương Na nhìn Trương Phong, rồi lại nhìn Mạc Phong tự hỏi liệu hai người này có giống nhau? Đem nỗi đau trong lòng mình chôn vùi đến một nơi sâu thẳm.

“Hôm nay đã muộn rồi, mọi người ngày mai tiếp tục đi!”, trưởng lão Linh nhìn mấy người Mạc Phong mỉm cười nói.

Mặc dù không biết rõ hiện tại là mấy giờ nhưng nhìn trời đã tối lắm rồi, có lẽ phải tầm mười giờ.

Mạc Phong hai tay khoanh trước ngực, cười khổ đáp: “Vậy chúng tôi ở Nam Khương này thì sẽ được đảm bảo an toàn chắc?”

“Đương nhiên! Tôi lấy danh nghĩa của năm vị trưởng lão để thề, trong quá trình vượt tháp, tất cả mọi ân oán đều gạt sang một bên. Kẻ nào không nghe, giết chết không tha!”, trưởng lão Linh tay cầm một chiếc tẩu lớn trầm giọng đáp.

Những tộc nhân đằng sau quỳ sụp xuống hô: “Xin ghi nhớ lời dạy của trưởng lão!”

Một cô gái trẻ mà lại có được địa vị cao như vậy ở Nam Khương, điều đó khiến Mạc Phong không khỏi tò mò.

Tỷ lệ nam nữ của Nam Khương mất cân bằng, chỉ có khoảng 30% là nữ, còn lại là nam. Cho nên thông thường thì địa vị của phụ nữ cao hơn một chút so với đàn ông. Việc ít phụ nữ như vậy sẽ dẫn tới việc dân số bị giảm sút.

Thậm chí bọn họ còn có chính sách một người phụ nữ lấy nhiều chồng để giải quyết vấn đề dân số.

Nhưng nếu không giải quyết gốc rễ vấn đề thì số lượng phụ nữ ở đây sẽ tiếp tục giảm, mấy trăm nghìn đàn ông ở đây sẽ phải độc thân!

Đặc biệt là gần đây do bên trên mải tranh quyền đoạt lợi mà buông lỏng quản lý. Ban đêm phụ nữ Nam Khương đều không dám ra đường, nếu không không biết sẽ có hậu quả gì xảy ra với mình.

Trưởng lão Linh nhìn Mạc Phong mỉm cười hỏi: “Giờ cậu đã yên tâm chưa?”

“Vậy xin đa tạ, hai ngọn tháp còn lại, ngày mai cứ để tôi lo!”, Mạc Phong lười nhác vươn vai mỉm cười nói: “Phải về ngủ một giấc thật đã mới được!”

“…”

Một người vượt hai tháp?

“Cậu có chắc là ngày mai một mình cậu vượt qua được hai ngọn tháp không?”, trưởng lão Linh và Khương Na không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi một câu.

Mạc Phong chỉ nhún vai cười đáp: “Thế nào? Ở đây có luật một người chỉ được vượt một tháp à?”

“Không phải, chỉ là trước nay chưa từng có ai một mình vượt hai ngọn tháp. Tháp Võ không dễ dàng vượt qua đâu, còn trẻ tuổi thì đừng nên quá ngông cuồng!”

Trương Phong sau khi vượt qua một mình tháp Pháp đã thở không ra hơi!

Mà tháp Pháp này có lẽ còn dễ hơn tháp Võ nhiều, chủ yếu là đấu pháp thuật chứ không phải đánh đấm gì nhiều. Mỗi tầng là một trận pháp, chỉ cần phá được nó là qua ải. Đối với chuyên gia phá trận pháp như Trương Phong mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng tháp Võ thì khác, chắc chắn sẽ phải hoạt động, đánh đấm rất ác liệt!

Hơn nữa, người canh giữ tầng trên cùng của tháp Võ là đệ nhất cao thủ Nam Khương – Thiết Mộc Nhĩ!

Số người có thể tiếp Thiết Mộc Nhĩ trên mười hiệp không quá con số ba. Mà cho dù có qua được tháp Võ thì cũng không hơi sức đâu mà đi chinh phục tiếp tháp Trí.

“Không sao! Tôi có thể vượt tháp Trí trước rồi vượt tháp Võ! Đấu trí thì tôi không thua kém ai bao giờ!”, Mạc Phong đưa tay lên chỉ vào đầu mình, mỉm cười nói.

Khương Na và trưởng lão Linh bốn mắt nhìn nhau, bất lực lắc đầu. Trước nay từng gặp nhiều kẻ ngông cuồng nhưng chưa từng thấy kẻ nào ngông cuồng đến mức này!

Xích Ly thấy trưởng lão Linh đi ra thì mắt dán chặt vào người cô.

Những thứ khác không nói, nhưng ở Nam Khương, những người có vóc dáng đỉnh của chóp như trưởng lão Linh là vô cùng hiếm có. Với vóc dáng này thì dù cho có ở thế giới bên ngoài cũng được coi là “cực phẩm”.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn trộm mình, trưởng lão Linh quay đầu trầm giọng nói: “Trại chủ Xích, quản chặt con mắt của ông vào! Đưa người của ông rời khỏi đây ngay! Còn dám nhìn trộm thì cẩn thận tôi móc mắt ông ra đấy! Tôi nói được làm được!”

Xích Ly nghe xong sợ hãi cụp vội mắt xuống. Lời trưởng lão Linh nói như chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không hề nhân nhượng. Nếu đắc tội với vị trưởng lão này thì chỉ có đường chết.

Theo lời của trưởng lão Linh thì nhân nhượng với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình. Cho nên ở Nam Khương không ai dám chọc vào trưởng lão Linh, cộng thêm địa vị của cô trong hội trưởng lão, đừng nói là người thường, các vị trưởng lão khác cũng không dám mạo phạm.