Thời gian cứ thế trôi qua. Không thấy cái gọi là thần núi đâu, chỉ thấy mọi người phơi dưới ánh mặt trời gay gắt tới mức bị say nắng.
Họ đã bị trói gần hai tiếng đồng hồ, đến ngay cả những sợi xích sắt cũng trở nên nóng như than.
Những nơi khác đã lập thu, nhiệt độ không quá ba mươi độ. Nhưng ở Nam Khương lúc này, có lẽ nhiệt độ đã lên tới bốn mươi độ, không khác gì giữa mùa hè.
“Ở đây không có mưa bao lâu rồi?”, Mạc Phong nóng tơi mức như muốn bốc khói.
Khương Na bị trói bên cạnh cúi đầu suy nghĩ: “Lúc trước có mưa một trận lớn, nhưng ngoài nước trong đầm dâng lên thì những nơi khác không hề có nước. Đến ngay cả côn trùng trong ruộng cũng không sống nổi. Nếu tiếp tục hạn hán như thế này thì Nam Khương sẽ không còn là vùng đất thích hợp để sinh sống nữa.
Kể cũng lạ, trời nóng như thế này, những nguồn nước khác đều bắt đầu cạn kiệt, vậy mà đầm Bích Thu không hề hấn gì. Rất nhiều người dân cho rằng thần tiên đang trừng phạt bọn họ như trong truyền thuyết.
Vì trước đây mọi người thích giặt đồ ở đầm nước nên cho rằng điều đó đã khiến thần núi không vui. Vì vậy mới không cho mưa. Và cho dù có mưa thì cũng chỉ đổ nước về đầm, còn những nơi khác thì vẫn khô hạn.
“Anh Mạc, cơ thể tôi hồi phục tương đối rồi!”, Trương Phong quay qua chớp mắt nhìn anh.
Điều đó cũng có nghĩa là ám thị với Mạc Phong rằng hắn có thể chơi một trận tới bến rồi.
Mạc Phong cũng gật đầu: “Đợi thêm chút nữa! Hôm nay nhất định phải đợi được cái thứ dưới nước kia ngoi lên! Nếu không chúng ta phơi nắng phí công quá! Cần phải biết rốt cuộc là họ sùng bái cái gì!”
Đúng lúc này, có tiếng ai đó kêu lên.
“Tới rồi, thần núi tới rồi!”
Mạc Phong cúi xuống nhìn thì thấy có một bóng đen to lớn xuất hiện giữa dòng nước.
“Chệt tiệt, trông cũng không hề nhỏ nhỉ!”
Phụt!
Nước trong đầm bỗng phun lên. Do phơi nắng lâu nên rất nhiều người say nắng, giờ có nước dội lên người họ thật không khác gì nước cam lộ sau nắng hạn kéo dài!
Một cột nước bao trùm lấy mọi người, người dân không nhìn thấy gì bên ngoài, chỉ thấy một bức tường nước.
Vụt!
Mạc Phong chỉ cám thấy có một bóng hình màu đen đang cuộn tròn gần đó, nhìn cái bóng cũng phải dài bảy, tám mét.
Thậm chí còn hơn thế. Tóm lại là mọi người đều ngửi thấy mùi tanh của cá.
“Thiếu chủ! Không thể đợi thêm nữa, tôi cảm thấy nói sắp đớp rồi! Nếu không ra tay thì chúng ta sẽ trở thành bữa ăn thịnh soạn của nó mất!”, Triệu Vô Cực nhấc chân, cố gắng giữ mình cách xa mặt nước.
Đương nhiên nói vậy chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Vì nếu con quái vật muốn ăn bọn họ thật thì chỉ cần một cú nhảy là xong.
Mạc Phong bèn gầm lên: “Chạy đi!”
Nói xong, anh kéo căng dây xích nhưng không ngờ cơ thể lại bị bật ngược trở lại.
Sợi xích không hề bị đứt. Mấy người Trương Phong cũng vậy. Bất luận họ có vùng vẫy thế nào thì sợi xích cũng không có dấu hiệu sẽ đứt.
“Chết tiệt! Anh Mạc, trên sợi xích này có phù văn! Là xích Trấn Hồn của Âm Dương gia!”, Trương Phong nhìn thấy phù văn trên dây xích bèn kêu lên.
Nam Khương có quan hệ với Âm Dương gia là điều hết sức bình thường. Bởi vì Âm Dương gia phát triển mạnh cũng chính từ vùng đất này.
Bạch Doanh thở dài bất lực: “Đừng tốn công vô ích nữa, không dễ thoát ra khỏi xích Trấn Hồn này đâu!”
“Chưa chắc, không thử thì sao biết được!”, Khương Na để lộ nụ cười xấu xa.
Hai tay bị trói của cô bỗng nhúc nhích và búng ta một giọt nước.
“Rẹt!”
Trong nháy mắt, toàn bộ bức tường nước xung quanh họ bị đóng thành băng. Xem ra Mạc Phong đã đoán đúng, Diệm Phi giỏi dùng lửa còn Khương Na thì giỏi dùng nước.
Trong bức tường nước này, một con vật dài gần mười mét bị đông cứng, trước sau nó đều có vuốt với khuôn mặt dữ tợn, trên đầu có mọc sừng, có râu nhưng chỉ có ba vuốt trước.