Lúc đầu nghĩ rằng bên trong hang động sẽ sâu hai mươi mét, nhưng sau đó Mạc Phong phát hiện ra rằng mình thực sự đã nhầm! Đã đánh giá quá thấp khả năng của nhóm người này!
Ngọn núi này gần như được đào rỗng, bên trong có nhà tù và phòng ở, tương tự như đồn cảnh sát bên ngoài, càng đi sâu vào trong càng rộng.
“Còn bao lâu nữa?”, Mạc Phong không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
Đã đi mười phút rồi, ít nhất cũng đã đi được một hai trăm mét. Nhưng vẫn chưa thấy đầu. Nơi này thực sự rất lạ. Ở một nơi sâu thẳm như vậy, thế mà không khí lại không hề bị ảnh hưởng, chứng tỏ rằng phải có lỗ thông hơi khác xung quanh nơi này.
Bằng không thì không ai có thể sống trong núi sâu này lâu như vậy, đây là nơi giam giữ những phạm nhân phạm trọng tội, trước đây ít nhất cũng là kẻ phú quý, quyền cao chức trọng.
Mười tám trại Nam Khương có hàng trăm nghìn người, nếu không quản lý tốt sẽ loạn mất, vì vậy nội bộ của họ ở đây rất giống bên ngoài, đều có lãnh đạo, quan chức, quý tộc, tất cả cũng giống như thời cổ đại, đây là một triều đại phong kiến thu nhỏ.
Vì vậy, tuyệt đối không thể có chuyện để tù nhân ở đây chết một cách dễ dàng, dù có tự sát cũng không được, sẽ bị canh gác 24/24!
Đi hồi lâu, thi thoảng thấy có người ngồi trong ngục, dường như tinh thần có chút không bình thường.
Kẹt kẹt!
Quản ngục mở một xà lim: “Vào đi!”
“Tôi nói mấy anh có thể nhẹ tay một chút không, không chừng sau này còn phải nhờ cậy đến tôi đấy, làm người nương tình một tí sau dễ gặp mặt nhau!”, Mạc Phong đứng trong phòng giam cười thầm.
Nhưng tên quản giáo chỉ vào anh và cáu kỉnh nói: “Mày đừng có giỡn mặt với tao, cái loại chỉ được mã ngoài như mày chỉ biết đi câu gái thôi, cặn bã!”
“…”
Toát mồ hôi!
Sao mình lại thành cặn bã rồi?
Hai tên cai ngục dùng dây xích sắt quấn một vòng sau đó còn dùng một cái khóa sắt lớn khóa lại.
“Mấy anh, không phải tôi nói rồi sao, biện pháp an ninh của mấy người/anh tệ quá đi? Cửa chống trộm bên tôi, tôi còn đá bay được thế mà mấy người/ anh chỉ dùng cái xích sắt mảnh kia mà đòi nhốt tôi lại sao? Có thể coi trọng tôi một tí không? Có thể đổi thành cái khác dày hơn không, coi thường người quá đáng mà!”, Mạc Phong nhìn hai người ngoài cửa nói.
Lúc này, có tiếng cười khúc khích từ phòng giam đối diện, thanh âm không lớn, nhưng Mạc Phong nghe thấy rất rõ.
Hai tên quản ngục ở ngoài cửa nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt như nhìn thằng ngốc: “Điên à, có nhiều người nói xích sắt của chúng tao quá lớn, hơn nữa còn có khóa đồng, nếu mở được cái này, tao sẽ quỳ xuống đất gọi mày bằng bố luôn!”
“Vậy thì phải nhận con trai thật rồi!”, Mạc Phong cười đùa.
Anh cũng không định đá nát cái cửa sắt này. Hôm nay anh kiệt sức rồi, lại còn bận rộn cả đêm. Chắc là giờ trời cũng sắp sáng rồi, anh cũng phải đi nghỉ ngơi một chút. Nếu anh chứng minh được rằng cái cửa sắt này không ngăn được anh, thì người ta lại phải nghĩ trăm phương ngàn kế để thay cái khóa khác quá.
Hai tên cai ngục lẩm bẩm điều gì đó rồi rời khỏi nhà tù, không cần đoán cũng biết, chắc họ đang chửi Mạc Phong là đồ ngu ngốc và điên rồ.
Sau khi hai người này rời đi, toàn bộ nhà ngục rơi vào im lặng, dến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.
Mạc Phong ghé vào cửa ngục nhìn phòng giam đối diện, chỉ thấy một cơ thể gầy gò đang cuộn mình bên trong.
“Này, có người mới vào, có thể tỏ ra có chút phản ứng không?!”
Người nằm ở trên giường gỗ lúc này mới ngồi dậy, nhưng quay lưng về phía anh, nhẹ giọng nói: “Anh từ thế giới bên ngoài vào à?!”
“Đúng!”
“Ngoài kia có ba soái tướng của Nam Khương chúng tôi, còn có hàng trăm chiến binh canh giữ, làm thế nào các anh vào được?!”
“…”
Nghe giọng điệu này chắc là chỉ mấy tên âm binh ngoài kia, dù sao thì thôn Tiểu Trại cũng chỉ có những thứ này.