Và cũng cắt đứt luôn cơ hội trở thành tông sư của môn phái.
Mạc Phong uống cạn rượu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”, Nghiêm Chính Phu cũng uống cạn. Ông khẽ thở dài.
Sau khi bị đuổi ra khỏi sư môn, Thường Vân Sam cũng đã cầu xin rất nhiều người giúp đỡ, và cũng đã nghĩ rất nhiều cách nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được người phụ nữ của mình.
Đồng thời, người phụ nữ của ông ấy cũng bị nhiễm căn bệnh bùng phát tại Quan Trung năm đó.
Thường Vân Sam không bị nhiễm là do ông từ nhỏ luyện võ nên năng lực đề kháng mạnh hơn người bình thường.
Sau khi chết. Ông ấy tiêu cực nên tìm rượu giải sầu, nhưng uống thế nào cũng không say.
Cuối cùng ông ấy tạo ra Chiêu Hồn trận, định đích thân vào cõi Âm lấy âm hồn của người phụ nữ ấy mang về.
Người sống không phải muốn là có thể vào được cõi Âm. Muốn vào đó sẽ phải tốn rất nhiều công sức. Năm xưa Tôn Ngộ Không làm náo loạn Âm Phủ cũng vậy.
Chỉ có điều dù ông làm mưa làm gió ngoài đời thì cõi âm cũng không phải là nơi ông nên tới.
Nghe nói ông ấy đánh một âm soái bị thương, sau đó suýt nữa bị quỷ vương rút hồn luyện phách, đúng là thập tử nhất sinh. Cuối cùng sư phụ của ông ấy phải xông vào cõi âm nhận tội với Diêm Vương.
Hoặc là Diêm Vương thả người, hoặc là hai thầy trò cùng lên đường Hoàng Tuyền.
Cuối cùng, nể tình phái Quỷ Cốc giúp cân bằng hai cõi Âm Dương, lập được không ít công lao nên Diêm Vương mới thả Thường Vân Sam.
Thực ra Thường Vân Sam có một con mắt bị hỏng, bị quỷ vương dùng châm đâm mù. Nhưng con mắt mù đó lại được ông luyện thành dị đồng.
Vậy cũng coi như trong họa có phúc. Từ đó Thường Vân Sam đã sống những tháng ngày ẩn dật, cả ngày làm bạn với chó mèo, lâu dần trở thành bộ dạng như hiện tại.
Chuyện kể càng lúc càng dài, rượu cũng uống hết vò này tới vò khác.
“Hầy, thật không ngờ sư thúc của tôi lại là người lụy tình như vậy! Đến ngay cả Âm tào Địa phủ mà cũng dám xông vào. Trên đời này có nơi đó thật sao?”, Mạc Phong nấc cụt, khẽ cười.
Lúc này Nghiêm Chính Phu cũng đã ngà ngà: “Ban Nhược* dù đẹp thì cũng là quỷ. Vì vậy đừng nghĩ tới việc có hay không, sống ở hiện tại, không hối tiếc mới là điều quan trọng nhất.
*Ban Nhược: Là một loại yêu quái trong quan niệm dân gian của Nhật Bản.
“Đúng vậy, không được sống để phải tiếc nuối thanh xuân!”
“…”
Rõ ràng độ cồn không cao mà lại khiến người khác say ngất ngây, đầu óc lâng lâng chỉ muốn đi ngủ.
Nếu là rượu bình thường, uống nhiều thế này thì chắc bị nổ đầu từ lâu rồi.
Nghiêm Chính Phu vỗ bàn: “Uống…tôi vẫn có thể uống…Tuyết Nhi…nếu năm đó em không rời xa tôi thì tốt biết mấy…”
“…”, Mạc Phong ngồi đối diện cũng thở dài bất lực: “Hỏi thế gian tình là gì mà ai cũng nguyện lao vào dù phải chết!”
Anh đứng dậy cõng ông cụ vào trong phòng, sau khi thu dọn sơ qua thì mới đi ra khỏi sân.
Anh nhìn hàng rào đang đổ rạp và cười xùy: “Nhà thấp thế này làm hàng rào làm gì không biết, kiểu gì cũng sẽ đổ thôi”.