Mạc Phong hóa đá ngay lập tức.
Lão già này rõ là có tính tình giống hệt sư thúc của anh, luôn thích nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chẳng trách hai người có thể làm bạn với nhau, hóa ra là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Nhưng anh không từ chối, đi lòng vòng quanh núi đã phát hiện ra một con thỏ hoang.
Bị Mạc Phong dùng một cây kim bạc đâm thẳng vào đầm ba huyệt, chết ngay tắp lự.
Có thịt, cũng kiếm được ít rau dại gần đó, ông già cũng trồng cà rốt và những thứ tương tự ở bên ngoài.
Trời dần dần tối sầm lại, loáng cái đã xào được bốn món và làm được một món canh, chắc chắn là quá đủ cho hai người.
Mùi hương bay vào phòng, Nghiêm Chính Phu đứng ở cửa duỗi người ngáp một cái: "Được đấy, tôi mới ngủ một giấc dậy cậu đã làm bữa tối cho tôi rồi. Bây giờ rốt cuộc tôi cũng biết tại sao sư thúc của cậu lại thích cậu như vậy rồi!"
"Đừng nói nhảm nữa, ông ấy thích tôi á?! Không cà khịa tôi đã là tốt lắm rồi!", Mạc Phong không khỏi cảm thấy tức cười, mấy lần tới chỗ của ông ấy, nghênh đón anh không phải bẫy thì cũng là cú lừa, thích chỗ nào chứ?!
Nghiêm Chính Phu lắc đầu nhếch mép cười nói: "Hồi sau sẽ rõ. Có thịt thì phải có rượu. Chờ đấy!"
Một lúc sau, ông ta xách một bình rượu trúc từ trong phòng ra.
"Thứ này để cho đàn ông con trai uống á? Chắc không bằng cocktail nồng độ cao đúng không?!", Mạc Phong không khỏi cười lạnh nói.
Ông ta phất tay lên, trực tiếp nhấc nắp ống trúc lên, một mùi rượu thoang thoảng bay ra.
"Đây là Mao Đài đích thực, rót vào cây trúc từ rất lâu về trước, cây càng ngày càng lớn, độ tinh khiết của loại rượu này càng ngày càng cao. Là người bình thường tôi sẽ không mang ra đâu! Sư thúc cậu lần trước muốn uống, tôi chỉ cho một ngụm thôi đấy, cậu đúng là không biết hàng ngon rồi!”, Nghiêm Chính Phu nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn mấy đứa không có trình độ.
Ngoài ra, mùi thơm này chắc chắn hơn hẳn loại Mao Đài bên ngoài, từ nhỏ đã đổ vào trúc, sợi cacbon bên trong đã hấp thụ hết các loại hóa chất hòa trộn khác trong rượu, chỉ còn lại rượu trắng tinh khiết, hơn nữa rượu còn tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
Thực ra thời cổ đại không có những thứ như rượu pha cồn. Chỉ đơn giản là ủ men tạo ra rượu chưa tới 20 độ. Nhưng đừng thấy số độ thấp mà coi thường vì khả năng gây say của nó không khác gì rượu 50 độ hiện tại.
Năm xưa, Võ Tòng lên núi cũng chỉ uống chưa tới ba bát rượu, toàn là rượu 20 độ, nên có lẽ nếu ở hiện tại thì chẳng có ai say khi uống loại rượu này cả.
Chính vì vậy có thể nói khi xưa Võ Tòng hoàn toàn tỉnh táo khi đánh hổ.
Mạc Phong cầm bát rượu lên nhấp môi, ngậm rượu trong miệng. Mùi hương của rượu và của thân trúc hòa quện thật đượm vị.
Không thể phủ nhận đây là loại rượu ngon hiếm có khó tìm.
Xem ra hôm nay Nghiêm Chính Phu đã bỏ loại rượu mà mình giữ lâu năm ra để mời anh.
“Rượu ngon! Ngon thật, uống mà không hề cảm thấy đau đầu. Nuốt vào cũng không cảm giác cay cuống họng!”, Mạc Phong nói với giọng sảng khoái.
Ông ta cười ha hả: “Cậu nấu ăn cũng khá lắm. Ít tuổi mà biết nhiều ghê nhỉ!”
“Được rồi, giờ ông có thể nói chuyện về sư thúc của tôi năm đó chưa?”