Quản gia chật vật bò dậy, trong miệng dính đầy bùn đất.
Sau khi đứng dậy xong, ông ta định đánh từ phía sau Mạc Phong.
“Đủ rồi!”, Tô Thanh Hà trầm giọng ngăn cán.
Hai bên cứ thế ngừng tay, chỉ một chiêu đã khiến quản gia kia bay xa mấy mét.
Đáng giận nhất chính là người ta vốn không nghiêm túc chút nào.
“Anh bạn nhỏ, vừa nãy đắc tội cậu rồi, không biết cậu tên gì, là học trò của ai? Tôi cũng biết đôi chút về các trường phái võ thuật, nhưng thực sự không hiểu nổi đường quyền của cậu!”, Tô Thanh Hà chắp tay, thái độ cũng trở nên ôn hòa.
Mạc Phong không khỏi nhếch môi, nếu dễ dàng bị người ta nhìn ra đường quyền như thế thì anh còn sống tới bây giờ chắc? Đã bị làm thịt từ lâu rồi.
Thật ra những môn võ mà mọi người quen thuộc cũng chẳng ghê gớm là bao.
Bởi vì sau khi biết về chiêu thức của một loại võ thuật thì sẽ nghiên cứu được cách phá giải nó!
Ngay cả với võ công tuyệt thế, nếu bị người ta nghiên cứu ra cách phá giải, cho dù lợi hại tới mấy thì cũng thành khua chân múa tay.
“Tôi tên Mạc Phong”, anh cũng chắp tay, khách khí nói: “Tôi chỉ là một tên côn đồ không có thầy dạy, vô danh tiểu tốt trên giang hồ mà thôi”.
Anh nói rồi quay người đi về phía đường lớn ở đối diện, lần này không ai ngăn anh nữa.
Tô Thanh Hà vẫn chắp tay sau lưng, híp mắt suy tư.
“Ông nội, ông sao thế ạ?”, Tô Nguyệt hỏi với vẻ ngờ vực, cô ta lớn thế rồi nhưng lần đầu tiên thấy ông nội như thế.
“Cháu chắc chắn cậu ta chỉ là bảo vệ của công ty cháu thôi à?”, Tô Thanh Hà hỏi lại.
“Vâng, anh ta vừa vào làm không lâu, hình như từng đi lính, bọn cháu thấy sức khỏe của anh ta không tệ lắm nên mới giữ lại”.
Không tệ lắm?
Đâu chỉ là không tệ chứ, sắp nghịch thiên đến nơi rồi.
Bây giờ tay quản gia vẫn còn đang run rẩy đấy.
“Được rồi, vào nhà đi, con nhóc chết tiệt này, về sau không cho cháu đến quán bar uống rượu nữa!”, Tô Thanh Hà lườm Tôi Nguyệt, trầm giọng nói.
Tô Nguyệt tinh nghịch lè lưỡi: “Cháu biết rồi…”
Trông cô ta như thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi ngây thơ, nào giống giám đốc lạnh lùng quản lý sự vụ của tập đoàn chứ?
Quay về phòng sách.
Ông cụ cứ đứng hút thuốc bên cửa sổ.
Rào rào…
Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã.
Đúng lúc này quản gia đẩy cửa, cúi đầu bước vào với vẻ bực bội.
Tay ông ta được quấn bằng một lớp băng vải.
“Cậu không sao chứ?”, Tô Thanh Hà đưa lưng về phía ông ta, trầm giọng nói.
Tuy cú đấm vừa nãy có vẻ đơn giản nhưng thật ra đã để lại nội thương nghiêm trọng.
Quản gia khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì đáng ngại, tôi chỉ bị đứt hai đoạn kinh mạch mà thôi, nghỉ ngơi mấy tháng là ổn rồi!”
Chỉ một cú đấm đã khiến kinh mạch người ta đứt mất hai đoạn, phải nghỉ ngơi mấy tháng thì mới được như trước.
Chuyện này khiến Tô Thanh Hà không khỏi hơi sợ hãi Mạc Phong!
“Cậu nói xem, cậu có cảm nhận gì sau trận đấu hồi nãy?”
“Sợ hãi ạ! Có cảm giác bị áp đảo hoàn toàn! Tôi đã dốc hết sức để đối phó, nhưng có vẻ cậu ta còn chưa dùng hết một phần mười công lực, chúng ta vẫn không nên trêu vào cậu ta thì hơn!”
Tô Thanh Hà đi quanh phòng sách.
Bây giờ đã không còn là vấn đề có trêu vào hay không nữa rồi, nếu nhân vật lợi hại như vậy xuất hiện ở Giang Hải, đương nhiên sẽ khiến một số thế lực chú ý tới.
Nếu để người khác mời chào anh về trước thì sự hưng thịnh của hội Thiên Long sẽ biến mất theo.
Cho dù Mạc Phong theo bên nào, sự cân bằng ở Giang Hải cũng sẽ bị phá vỡ.
“Tôi phải tìm thời gian để nói chuyện với tên nhóc này, xem xem có cách nào lôi kéo cậu ta không! Còn trẻ mà đã nắm giữ được Thấu Kình, tương lai của người này không thể đo lường!”, Tô Thanh Hà chống một tay lên ghế gỗ, trầm giọng nói.
Quản gia có vẻ lo lắng: “Nhưng nếu cậu ta… không muốn tham gia thì sao?”
Rầm…
Tô Thanh Hà đập nát cái ghế kia, ông cụ cũng vừa dùng Thấu Kình trong cú đấm đó, nhưng uy lực còn chưa bằng một phần ba Mạc Phong!
“Hừ! Nếu không làm việc cho tôi thì chỉ còn con đường chết! Sự tồn tại của người này sẽ khiến rất nhiều thế lực sợ hãi, dùng được thì tốt, bằng không phải loại bỏ cậu ta!”
Cơn mưa này rất to, hơn nữa còn đến bất chợt. . Truyện Đam Mỹ
Nó khiến Mạc Phong đang đi đường bắt buộc phải tìm chỗ trú.
“Sao thế nhỉ, chẳng phải vừa nãy vẫn ổn ư, sao tự dưng lại sấm chớp đùng đùng thế? Cơn mưa này.. Hả?”, Mạc Phong đang phàn nàn, bỗng nhìn thấy một ký hiệu trên tường.
Đó là hai lưỡi dao găm đan vào nhau.
Ký hiệu này hết sức quen thuộc với Mạc Phong chứ không xa lạ gì.
Nó từng là ký hiệu của đội đặc công “Blade”!
Mạc Phong đã đích thân thiết kế ký hiệu này. Anh lấy một tấm huy Chương trong túi ra.
Hình vẽ trên tấm huy Chương chính là hình hai con dao đan vào nhau.
“Ai đã để cái này lại nhỉ..”, Mạc Phong chạm nhẹ vào hình vẽ trên tường, không giấu nổi vẻ kích động trong mắt.
Ký hiệu này được vẽ bằng phần, đã bạc màu.
Tức là nó phải được vẽ ít nhất một năm!
Theo lời Lý Phong nói trước đó, một năm trước “Blade” đã chính thức tuyên bố giải tán, có ai cũng về Giang Hải rồi ư?
Nếu ký hiệu này do người ta cố tình để lại, chắc chắn gần đây cũng có.
Mạc Phong lập tức tìm xung quanh, phát hiện ký hiệu này trên một thân cây.
Lần này ký hiệu được khắc lên cây bằng lưỡi lê ba cạnh, đã bị phong hóa mấy ngày rôi.
“Tiểu Hải?”, anh hơi chau mày, lẩm bẩm với vẻ ngờ vực.
Có lẽ chỉ có Giang Tiểu Hải mới xuất hiện ở Giang Hải thôi.
Anh hốt hoảng lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Phong.
“A lô..”, tiếng thở dốc vang lên ở đầu dây bên kia, còn có cả giọng phụ nữ rên rỉ nữa: “Ai lại gọi lúc này vậy!”
Mạc Phong nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi tìm Lý Phong!”
Một lát sau, một giọng nói truyền cảm mới vang lên: “Khụ khụ… Tôi nói này Mạc Phong, anh gọi điện đúng lúc thật đấy! Nói đi, có chuyện gì? Có phải anh nghĩ thông rồi không? Chỉ cần anh đến đây, tôi sẽ khôi phục chức vụ cho anh ngay lập tức!”
Mạc Phong cũng không thấy lạ trước việc Lý Phong thích chơi phụ nữ, hơn nữa anh ta vốn đẹp trai, ngồi đâu cũng sẽ có phụ nữ nhào vào lòng mình.
Miễn là anh đây đẹp trai, chỉ cần hỏi một câu “Có ai ở đây không”, không chừng mấy em gái mê muội đã tự giác vào sẵn tư thế rồi!
Mạc Phong tức giận nói: “Thật xin lỗi, tôi không hề hứng thú với chuyện mà anh nói trước kia!”
“Vậy anh tìm tôi làm gì?”
“Tìm người giúp tôi, đây cũng là chuyện mà White Shield các anh am hiểu nhất nhỉ?”
“Tìm ai?”
“Giang Tiểu Hải!”
Lý Phong đẩy người phụ nữ trong lòng ra, trầm giọng nói: “Là thiên tài máy tính của đội các anh đấy à?”
“Có giúp không thì nói luôn đi, đừng lằng nhằng nữa”, Mạc Phong hít sâu một hơi.
“Được rồi được rồi, chờ tôi năm phút!”
“Năm phút đủ không đấy?”
“Đủ chứ! Bốn phút trong đó đã là để mặc quần rồi!”