Bởi vì những lời cuối như thể Tưởng Minh Xuyên đang gằn giọng, dù sao chuyện mất mặt như vậy hắn cũng không muốn nói ra, hắn không thể nói với mẹ rằng đứa con mà Dương Thái Nhi đang mang trong bụng thực ra không phải con nhà họ Tưởng, mà là của Mạc Phong.
Con trai của bà ta từ đầu đến cuối chưa bao giờ lên giường với cô ấy!
Nói ra mấy lời này họ không những sẽ mất mặt, bản thân Tưởng Minh Xuyên cũng cảm thấy xấu hổ chết đi được!
"Không có gì ạ! Con lên xem cô ta thế nào, phụ nữ đúng là phiền phức", hắn nóng nảy đứng lên nói.
Mẹ hắn lại tức giận hét lên từ phía sau lưng: "Con bé là vợ của con, có thể có một chút trách nhiệm được không? Lúc ngủ với con bé thì rõ là vui, giờ lại chán ghét người ta à?"
"Mẹ đừng lo việc này nữa, lo việc của mình là được". (e sợ dịch là “đi” nghe kiểu hơi hỗn á...)
Nói xong, hắn sải bước lên lầu, mở cửa ra thì thấy Dương Thái Nhi đang ngồi xổm bên cạnh thùng rác và liên tục nôn mửa.
"Chậc chậc chậc, kia vẫn là Dương Thái Nhi được hàng triệu người săn đón đấy chứ? Vẫn là tiểu công chúa nhà họ Dương đấy chứ hả? Nhìn cô bây giờ xem, mang thai con của hắn ta nhưng lúc khổ sở thì hắn ta đang ở đâu?”, Tưởng Minh Xuyên nhìn bóng lưng cô ấy, chế nhạo.
Dương Thái Nhi nghe thấy tiếng động thì chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, hừ nhẹ: "Không cần anh lo!"
"Thật ra, từ đầu đến cuối tôi đều rất thích cô, thích tính cách cương nghị, không khuất phục và trung thành của cô, thật ra tôi rất ghen tị với hắn ta! Tôi rất muốn có một người phụ nữ bất chấp tất cả mà đối xử với tôi như vậy, nhưng những người phụ nữ ở bên ngoài kia đều nhìn vào thứ gì? Tiền của tôi, địa vị của tôi! Cho dù Mạc Phong có nghèo khó, tôi nghĩ cô vẫn đồng ý đi theo hắn nhỉ?"
"Đúng! Cho dù anh ấy không có gì cả, tôi cũng vẫn yêu anh ấy! Sống là người của anh ấy, chết là ma của anh ấy, đời này tôi vĩnh viễn không yêu thêm người nào nữa! Cho nên tôi chỉ có thể nói xin lỗi anh, thời gian qua cảm ơn sự chăm sóc của anh!"
"..."
Trong khoảng thời gian này, Tưởng Minh Xuyên mặc dù không muốn chăm sóc cô ấy, nhưng dù sao vẫn quan tâm cô ấy về nhiều mặt, đặc biệt là kinh tế, trực tiếp đưa cho Dương Thái Nhi một tấm thẻ đen, có mức chi tám mươi triệu tệ.
Có câu nói, những người tiêu tiền vì bạn chưa chắc đã yêu bạn, nhưng những người không tiêu tiền vì bạn thì chắc chắn không yêu bạn!
Tưởng Minh Xuyên cũng hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài: "Nói cho cô biết vài tin tức về hắn ta, đêm qua bọn họ bị phục kích ở ngoại ô cách Yến Kinh ba mươi dặm!"
"Cái gì? Nghiêm trọng không?", Dương Thái Nhi nhảy lên, nắm lấy cánh tay hắn bằng cả hai tay, thốt lên.
"Rất nghiêm trọng. Toàn bộ cao thủ do nhà họ Tào phái tới gần như bị quét sạch, nhưng vẫn không bắt được Mạc Yến Chi! Đặc biệt là Huyền Minh Tứ Lão của nhà họ Tào, bọn họ đều chết thảm trên đường trở về Yến Kinh!"
Hôm nay chuyện này đã lan rộng trong giới thượng lưu Yến Kinh, ai cũng cho rằng thế lực nhà họ Mạc đã tan rã, nhưng điều họ không ngờ là trong thời gian ngắn lại có thể tập hợp nhiều người như vậy.
Và đêm qua, rất nhiều cao thủ của nhà họ Tào bị đánh cho tan tác, đám Huyền Minh Tứ Lão không ai còn sống sót, tóm lại, chỉ có thể nói một chữ ‘thảm’.