Xung quanh hình thành thế trận bao vây. Nếu Mạc Phong không chạy ngay lúc này thì sẽ không còn cơ hội nữa.
“Nhóc con đừng do dự nữa, mau đi đi!”, Thường Vân Sam quay lại khẽ quát.
Mạc Phong cũng không dám chần chừ. Anh lập tức ôm lấy Mục Thu Nghi quay qua nhìn Mạc Yến Chi đang giao đấu với Tào Phong: “Bố, con…”
“Nghe lời sư thúc của con đi, mau đi! Bảo vệ ngọc bội!”
Nói xong, Mạc Yến Chi lại tiếp tục giao đấu với đám quân Tây Lương. Một mình Tào Phong đã khó nhằn rồi, giờ thêm mấy chục tên lính to như hộ pháp khiến ông hơi vướng tay.
Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi chạy nhanh như một mũi tên lao ra khỏi vòng vây. Mấy kẻ xung quanh định chặn anh lại nhưng bị anh giải quyết nhanh gọn chỉ bằng hai nhát kiếm.
Lúc rời đi, nhìn mọi người đang bị bao vây, anh bèn huýt sáo với đám gây sự: “Trên người tôi có thứ mà càng người muốn, tới mà lấy!”
Đám người đang giao đấu với Thường Vân Sam nghe thấy vậy bèn khựng lại sau đó tách ra đuổi theo Mạc Phong.
“Cái thằng hâm này! Hầy…”, Thường Vân Sam thấy vậy bèn thở dài.
Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Tóc Mục Thu Nghi bay tung, cô phải túm chặt mái tóc và ghì vào ngực mình.
Cũng không biết là họ đã chạy được bao lâu nhưng Mục Thu Nghi cảm thấy Mạc Phong không chịu nổi nữa. Hai tay anh khẽ run run.
“Anh đặt em xuống. Chúng ta chạy lâu như vậy, có lẽ bọn họ không đuổi kịp đâu. Mau nghỉ một lát. Anh cứ tiếp tục như vậy sẽ kiệt sức mất!”, Mục Thu Nghi cảm thấy không nỡ bèn lên tiếng.
Mạc Phong chỉ lắc đầu: “Không được. Anh không thể mạo hiểm như vậy. Đợi khi đưa em tới nơi an toàn thì anh sẽ quay lại cứu bọn họ!”
“Mau đặt em xuống. Em có thể đi được, như thế này anh sẽ kiệt sức mà chết đấy!”
Chạy với tốc độ nhanh như vậy thì dù có hai quả tim cũng không thể chịu nổi. Mặc dù Mục Thu Nghi không biết họ đã chạy bao xa nhưng nhìn cảnh vật thay đổi xung quanh thì cô đoán họ cũng phải chạy được tầm ba mươi kilomet rồi.
Nếu không phải Mạc Phong bế thêm cô thì có lẽ anh có thể chạy được hơn năm mươi kilomet.
Rẹt.
Anh dừng lại, nhưng cơ thể vẫn lao về phía trước mất mấy mét theo quán tính.
Mạc Phong dừng lại không phải để nghỉ ngơi mà vì một lý do khác.
Có bốn người đứng bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.
Cả bốn người đều quay lưng về phía anh. Người bình thường sẽ không bao giờ đứng đây giữa đêm hôm khuya khoắt, hơn nữa còn quay lưng vào người khác như thế.
Mạc Phong đặc Mục Thu Nghi xuống, cắm kiếm xuống đất, trầm giọng: “Báo tên tuổi đi!”
“Huyền Minh Tứ Lão của nhà họ Tào!”, bốn kẻ đồng loạt hô lên.
Anh ôm Mục Thu Nghi lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với bọn chúng.
“Em đứng đây đừng chạy linh tinh, đợi anh!”, Mạc Phong nói nhỏ vào tai cô.
Ngay cạnh đó có một tảng đá rất to. Cô có thể núp sau tảng đá đó. Chỉ cần anh áp chế được bốn tên này thì Mục Thu Nghi sẽ được an toàn. Còn nếu anh không đánh lại thì dù cô có trốn ở đâu cũng như nhau.
Mục Thu Nghi gật đầu, ôm chặt lấy cánh tay anh, cô nói giọng dịu dàng: “Anh cẩn thận!”
“Yên tâm đi, bốn tên này chẳng là gì cả. Có phong ba bão táp nào mà anh chưa từng trải qua. Những kẻ muốn lấy mạng của anh giờ này cỏ mộ đã mọc cả mét rồi!”, Mạc Phong nhếch miệng cười.
Chỉ có điều lần này nụ cười của anh không còn được vui vẻ, tiêu sái nữa.
Xem ra không phải anh không có nỗi buồn. Chẳng qua là anh giấu kín tâm trạng của mình. Có lẽ lần này anh cũng cảm nhận được sự việc khó giải quyết tới mức nào.
Mặc dù anh chưa từng nghe qua Huyền Minh Tứ Lão nhưng anh có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ người chúng không kém bất kỳ cao thủ siêu việt nào.
Người đàn ông đứng phía Đông hừ giọng lạnh lùng: “Nhóc con, mày chắc chắn muốn đấu với bốn người bọn tao sao? Có phải là không biết lượng sức mình không? Đến cả bố mày còn không dám ngông cuồng như vậy!”
“Đó là vì bố tao ngại ra tay với chúng mày, cùng lên đi, tao đang vội!”, Mạc Phong ngoắc tay, cười thản nhiên.