Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 86




Khi ba người nghe Mục Thu Nghi nói sẽ để họ đi, họ lập tức bật khóc thút thít.

Nhưng Vương Bưu vẫn chặn ở cửa.

Mục Thu Nghi ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Phong với đôi mắt long lanh.

“Hầy… Lòng tốt sẽ giúp em, nhưng cũng sẽ hại em đó!”, Mạc Phong phất tay khẽ thở dài.

Lúc này Vương Bưu mới nhường đường.

Điều đáng sợ nhất trên chiến trường là lòng tốt. Người nhân từ không bao giờ có thể bất khả chiến bại trên chiến trường.

Vừa hay những kẻ độc ác và tàn nhẫn đó vẫn sống sót đến cuối cùng, nhưng Mục Thu Nghi đã để họ ra đi, điều này cũng nằm trong dự kiến của anh..

Vì anh cũng không muốn vợ mình là một người tinh ranh đến mức tính toán với những kẻ độc ác đó.

Bằng không sau khi kết hôn, chẳng phải ngày nào hai người cũng cãi chửi nhau mãi không thôi hay sao?

Sau khi ba người rời đi, Mục Thu Nghi ngã xuống đất như bị rút mất hồn phách.

Họ đều là những người đang nắm giữ những vị trí quan trọng trong công ty, giờ nhất thời kiếm đâu ra người để lấp chỗ trống đây?

“Những người này sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, người không giữ được sao phải buồn vì họ, vẫn nên nghĩ cách xử lý chuyện tiếp theo thì hơn?”, Mạc Phong đứng ở cửa châm thuốc, khẽ thở dài.

Vợ mình vẫn còn quá trẻ!

Vẫn còn quá ít trải nghiệm, công ty có thể kinh doanh đến bây giờ trong tay cô ấy đã là làm khó cô ấy rồi.

Lúc thuận buồm xuôi gió thì kinh doanh tốt, nhưng chỉ sợ lúc gặp phải mưa gió bão bùng.

Khi đó, nếu khả năng quyết đoán của người đứng đầu không tốt, sẽ rất dễ phá hủy cả một tập đoàn!

“Gián điệp trong công ty đã xử lý rồi, còn có thể có chuyện gì nữa chứ?”, vẻ mặt Tống Thi Vũ đầy khó hiểu, hỏi.

Mạc Phong đưa tay ra, trên đó có ba chiếc USB, anh nắm tay lại, ba chiếc đĩa liền vỡ vụn: “Ha ha, sợ rằng chuyện trong công ty đã bị tiết lộ ra ngoài rồi! Tôi cứ tưởng là ít nhất phải mấy ngày nữa họ mới bắt đầu hành động. Xem ra họ mất kiên nhẫn hơn là tôi nghĩ.”

Hai người phụ nữa liếc nhìn nhau.

Khi họ nhìn lại Mạc Phong một lần nữa, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

Ngày thường, anh chàng này nhìn rõ là ngốc, nhưng không ngờ khi làm việc, tâm tư lại tỉ mỉ đến vậy.

“Vậy nên làm gì bây giờ? Báo cảnh sát à?”, Tống Thị Vũ nghi hoặc hỏi.

Nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu: “Từ giây phút vợ thả người, báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, nhưng đây cũng không phải chuyện gì xấu. Ít nhất cũng phải để cho kẻ đứng đằng sau biết nếu chúng ta muốn giết họ thì sẽ có rất nhiều cách! Bây giờ có lẽ sự an toàn mạng lưới của công ty có ảnh hưởng rất lớn, buộc phải tìm người hiểu cái này mới được”.

“Công ty chúng ta có rất nhiều kỹ thuật viên, sửa chỗ sơ hở chắc không thành vấn đề?”, Mục Thu Nghi không nhịn được liền hỏi.

Bây giờ cô cũng không đấu khẩu với Mạc Phong nữa, mà muốn lắng nghe ý kiến của anh với sự tập trung cao độ.

Mạc Phong nhướng mày cười đều nói: “Mấy người đó của công ty vẫn kém tắm lắm, hôm nào để anh đi tìm cho em mấy người chuyên nghiệp về đây!”

“Ai biết được anh có ý đồ gì với công ty hay không!”, Tống Thi Vũ ở bên cạnh hừ lạnh.

Anh hít thuốc lá một hơi thật sâu, bất lực lắc đầu: “Người ta đều nói đầu to thì não nhỏ, tôi thấy quả là không sai! Nếu như tôi tham tiền, công ty này đã sập từ lâu rồi!”

Nói xong anh phất tay áo và rời khỏi đại sảnh.

“Anh Mạc!”, Vương Bưu hét lên từ phía sau.

“Đi làm đi, về vị trí gác!”, Mạc Phong quay lưng về phía đám đông hét lên.

“Vâng!”

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ không khỏi liếc nhau, dường như cả hai đều nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ trong mắt đối phương.

Phải ha, nếu anh ta thực sự có hứng thú với công ty này, anh ta tùy tiện gia nhập với bên nào cũng đều có thể phân chia tập đoàn Kim Tư Nhã.

Một người có thể tùy tiện kéo về được số tiền vốn hai tỷ tệ, làm việc cũng hết sức kín kẽ!

Nếu anh ta có ý đồ với công ty này, thực sự có quá nhiều cách.

Sau khi rời công ty, Mạc Phong cũng không về nhà mà tìm một nơi để uống rượu.

Quán bar Dạ Sắc.

Anh vẫn còn nhớ cách đây không lâu đã có một cuộc gặp gỡ tình cờ với Tô Nguyệt ở đây.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta lại trở thành sếp của mình vào ngay ngày hôm sau!

Bước vào quán bar, tâm trạng của Mạc Phong thoải mái hơn chút theo tiếng nhạc nhẹ nhấp nháy.

Những người đến đây uống rượu về cơ bản đều là những người cô đơn!

Vì chỉ có không khí ồn ào của quán bar mới có thể giúp họ trút bỏ được những cảm xúc bên trong.

“Thưa anh, xin hỏi anh cần gì?”, một người phục vụ rượu chậm rãi đi tới, nhìn Mạc Phong lễ phép nói.

Anh búng tay: “Blueberry Mint Vodka, cảm ơn!”

Người phục vụ gật đầu, nhưng anh ta vẫn đứng đó không rời đi ngay, Mạc Phong cũng hiểu ý, lấy trong túi ra một trăm tệ, nhét vào túi anh ta.

“Cảm ơn ông chủ, anh chờ chút tôi sẽ đến ngay!”

Thực ra con người ta cứ thực tế một chút cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn mấy kẻ ngụy quân tử. Bởi vì lúc nào bạn cũng phải đoán xem rốt cuộc họ đang cần cái gì!

Còn kiểu người thực tế một chút thì lại khác, họ muốn tiền thì cho họ tiền, sợ nhất là loại người không có ham muốn dục vọng gì!

Chính vào lúc Mạc Phong đang ngồi uống rượu trong góc một mình, khán giả bất ngờ la hét.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ từ từ bước lên sân khấu.

“Tô Nguyệt?”, Mạc Phong đặt ly rượu trong tay xuống, kinh ngạc lẩm bẩm.

Lần trước anh đã biết được rằng hình như quán bar này là do nhà họ Tô mở.

Vào ban ngày, cô ấy là một người đẹp lạnh lùng, đến ban đêm, cô ta lại biến thành bộ dạng rực cháy.

Cô ta cầm micro đứng ở quầy lễ tân và hát ca khúc “Sau này”.

Mạc Phong ngồi trong góc vừa nghe vừa gõ ngón tay xuống bàn theo nhịp.

Nghe rất hay, khiến người ta bất giác nghĩ đến một số chuyện đè nén sâu trong tim.

Thật tiếc vì có quá nhiều khán giả, sự chú ý của mọi người chỉ đổ dồn vào Tô Nguyệt mà không ai để ý đến cảm xúc trong bài hát này.

Thương cảm!

Đây có thể là lý do tại sao buổi tối cô ta đến quán bar để giải tỏa.

Nửa đêm.

Đã hơn mười hai giờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

Nhưng ở biệt thự Nam Sơn, đèn vẫn còn sáng.

“Thu Nghi, sao cậu còn chưa ngủ?”, Tống Thi Vũ đứng cạnh lan can nhìn xuống trong bộ đồ ngủ và đeo miếng bịt mắt.

Mục Thu Nghi ngẩng đầu với ánh mắt ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Mình..không ngủ được..Cậu nói xem đêm hôm thế này anh ta có thể đi đâu được nhỉ?”

“Mặc kệ anh ta, chưa biết chừng đã chạy đến chốn hoang dã nào rồi, lo cho anh ta làm gì!”

Tống Thi Vũ không để ý đến Mục Thu Nghi nữa, cô ấy xoay người bước vào phòng, để lại một mình Mục Thu Nghi ngẩn ra đó.

Nếu tên khốn đó không quay lại chẳng phải càng tốt hay sao?

Mình … đang lo lắng cho anh ta?

Lối vào của quán bar.

Tô Nguyệt loạng choạng bước ra ngoài, một nhóm người nhốn nháo muốn kéo cô ta vào trong xe của họ.

“Người đẹp, đến nhà anh đi, giường nhà anh lớn lắm, anh còn lái chiếc Porsche nữa kìa!”

“Biến đi, chiếc Porsche thì nhằm nhò gì? Anh còn lái chiếc Phaeton kia!Loại bên dưới có gắn thêm chữ ấy!”

“Có gì ghê gớm đâu, chỉ là xe loại một hai triệu tệ thôi mà, khoe khoang cái gì chứ. Nhìn xe của tôi đi, Rambo! Phiên bản giới hạn nhé!”

Trong lúc mấy gã đàn ông đang tranh giành Tô Nguyệt thì người ta đã bị một chiếc xe đạp hai bánh cướp đi mất.