**********
Tay trái hóa quyền, tay phải hóa chưởng, điều khiến anh kinh ngạc là đối phương cũng như ngầm hiểu ý anh và tung ra chiêu thức tương tự.
Họ cứ va chạm như thế. Luồng sức mạnh khủng khiếp khiến cả cổng trại giam rung lên bần bật.
Luồng sức mạnh ghê gớm khiến ngay cả Mạc Phong cũng không đỡ lại được phải lui lại phía sau. Anh dùng một tay vận công trong không trung một lúc mới giữ được thăng bằng.
Nhưng khi anh còn chưa đứng vững thì bóng đen kia đã lao tới ngay phía sau anh.
“Mạc Phong! Cẩn thận sau lưng!”
Vù…!
Một chưởng đánh thẳng xuống ót của anh.
Nhưng khi chưởng đánh sắp chạm vào ót thì bàn tay kia lại sượt ra ngoài.
“Là giả sao?”
Lúc này anh đang đứng trước người đàn ông mặc đồ đen.
“Ở đây này!”
Vụt!
Vài cây kim bạc tập trung trong không trung.
“Kim bạc rơi xuống như thác đổ!”
Rầm rầm rầm!
Nền đá cẩm thạch bị lõm xuống trong nháy mắt.
Nhưng người mặc đồ đen né được đòn tấn công của anh dễ như trở bàn tay.
Một chân Mạc Phong đứng trên hồ nước bên ngoài nhà giam: “Khá lắm! Đã rất lâu không gặp cao thủ như vậy. Sư thúc, người bạn này của ông rốt cuộc là ai?”
Mặc dù vừa đánh lâu như vậy, nhưng hai bên chẳng hề tung chiêu chí mạng, đặc biệt là người mặc đồ đen kia, dường như ông ấy chỉ đang thăm dò.
“Cháu vẫn nên tự mình hỏi ông ấy đi!”, Thường Vân Sam nhún vai, cười xấu xa.
Lúc này người đồ đen lấy mũ xuống, gương mặt góc cạnh hiện ra. Ông để râu quai nón, hay nói đúng hơn là râu ria mọc lởm chởm. Bộ dạng có hơi lôi thôi lếch thếch, giống như là một ông chú trung niên thô tục.
Nhưng cảm giác người đàn ông này mang đến cho Mạc Phong là khí chất của một bá vương. Bộ phận có thần nhất không thể bỏ qua là đôi mắt tinh anh kia.
Đôi mắt ánh lên vẻ ngạo mạn, ương bướng, không chịu khuất phục.
Thiên hạ to lớn, duy chỉ có mình ta.
Lúc này Mạc Phong nhìn cũng hơi sững sờ, vì anh phát hiện người đàn ông này khá giống mình.
Mục Thu Nghi cũng phát hiện ra điều đó. Cô nhìn người mặc đồ đen rồi lại nhìn Mạc Phong lầm bầm: “Miệng và mắt quá giống rồi! Hai người chắc không phải là…”
“Không sai! Khá giống tôi năm đó. Thằng nhóc xấu xa, bố còn cho rằng hai mươi năm trước con đã chết. Hai mươi qua con đã phải chịu thiệt thòi khi cứ phải trốn Đông núp Tây rồi", Mạc Yến Chi bất lực thở dài.
Vừa nãy ông ra tay thực ra là cố ý thăm dò bản lĩnh của Mạc Phong như thế nào. Có thể đấu với ông nhiều chiêu như vậy chứng tỏ thực lực của anh đã vượt xa cái gọi là cao thủ của một gia tộc lớn.
Chẳng trách tất cả bọn họ đều phải kiêng dè một thằng nhóc mới chỉ hơn hai mươi tuổi này.
Có thể luyện bản lĩnh đến trình độ như vậy, ngoại trừ thiên phú ra, thì càng cần nhiều hơn chính là sự nỗ lực. Chắc chắn trên con đường tu luyện của mình, Mạc Phong đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.
Đó là điều mà không phải các cậu ấm nhà giàu có thể so sánh được. Đôi khi, sống trong nghịch cảnh không hẳn đã là điều xấu.
“Bố…"
Mạc Phong mấp máy môi, phát ra một từ mà hai mươi năm qua anh chưa từng nói bao giờ.
Một từ nghe rất đơn giản nhưng chứa đựng trong đó là vô vàn sự chua xót.