Lúc này, quản ngục bước tới gõ cửa phòng, tức giận nói: "Tại sao chúng mày không ngủ trên giường mà nằm hết lên sàn nhà thế này? Khưu Minh, mày làm cái quái gì vậy?"
Khưu Minh chính là kẻ tối hôm qua bị Mạc Phong đánh cho te tua, cũng chính là đại ca ở phòng giam, nhưng bây giờ Mạc Phong ở đây, hắn đến thở còn không dám thở lớn.
Quy luật là như vậy đấy, ai lợi hại thì người đó là đại ca! Được mọi người hầu hạ, có đồ ngon nước ngon thì trước hết phải mời đại ca.
Ai không phục có thể thách đấu, thắng thì được tiếp quản vị trí này.
“Nóng quá… Nằm xuống đất nghỉ ngơi thôi!”, Khưu Minh ngượng ngùng cười.
Những kẻ khác cũng vội vàng lên tiếng: "Đúng... đúng đấy, chúng tôi nằm xuống đất ngủ cho mát mẻ ấy mà!"
"Chẳng phải vậy sao? Sao tôi cứ cảm giác như bây giờ có thể giết được hẳn một con bò thế nhỉ, tràn đầy năng lượng”.
"..."
Quản ngục lập tức dùng gậy gõ cửa, giận dữ quát: "Được rồi, dậy ăn sáng đi!"
Hắn liếc mắt nhìn Mạc Phong đang nằm trên giường ngủ liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Mạc Phong dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, trong một đêm lại không có chuyện gì xảy ra, hiển nhiên không phải phong cách của đám người này.
Nghĩa là tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Mạc Phong, quản ngục cũng là một người thông minh, tuy đã đoán được hết thảy nhưng lại không nói gì, như vậy mới có thể làm công việc này lâu dài.
Những kẻ bị giam giữ trong nhà giam cấp S trước đây chắc chắn vô cùng ngang ngược, ngông cuồng, hoặc là trùm kinh tế, trùm vũ khí, hoặc là sát nhân biến thái, không ai trong số bọn chúng là dễ chọc.
Không có sự đồng ý của Mạc Phong, tất cả đám người đều nằm im trên mặt đất không dám nhúc nhích.
“Đại ca, em đói!”, người đàn ông đầu đinh quay sang nhìn Khưu Minh nói nhỏ.
Hắn cũng bất lực lắc đầu: "Tao cũng chưa đói lắm!"
Lúc này Mạc Phong mới đứng dậy dẫn Mục Thanh Nghi đi ra cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người: "Không ăn à? Nếu đói rồi thì cùng nhau đi ăn. Nếu không đói thì ở lại tiếp tục chống đẩy!"
"Đói... đói lắm ạ! Em sắp chết đói rồi!"
"Đột nhiên hơi thèm bánh bao trong nhà ăn, may là mình còn sống!"
"Sau này ra tù, nhất định phải làm một người thật tốt!"
"..."
Ở trong nhà giam này vốn toàn là tử tù, nhưng sau màn tra tấn sống không bằng chết hôm qua, bọn chúng đúc kết được một câu nói, thà chết còn hơn sống!
Khi đến nhà ăn, Mạc Phong đi ở phía trước, theo sau là một hàng người, ánh mắt của bọn chúng đương nhiên đều dán chặt vào cơ thể yểu điệu của Mục Thu Nghi.
Ở trong đây vốn rất ngột ngạt, nhất là khi được nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu không có Mạc Phong, e là đám người này sẽ vồ vập xông lên.
Hôm qua sau khi bị Mạc Phong dạy cho một trận ra trò, đám người này cũng trở nên thảo mai hẳn.
“Cậu Mạc, cậu ăn bánh bao đi, nhân dưa chua đó!”, gã đầu trọc cười khà khà, nói.
Nghe thấy lời nói này, Mục Thu Nghi không khỏi bật cười: "Đây mà là bánh bao nhân dưa chua á?"
Kết quả là sau khi cắn một miếng liền nôn ra mặt đất: "Rõ ràng là thiu rồi, đều không ăn được, ăn vào sẽ bị tiêu chảy đấy!"
Nhưng rất nhiều người đều không để ý đến lời nói của Mục Thu Nghi, vẫn ăn một cách ngon lành.
Trong nhà giam cấp S này, không cần biết có bị thiu hay không, có bánh bao để ăn là tốt rồi.
Bọn chúng đều là những tù nhân chờ bị hành quyết, dù sao thì cũng chết, không bị chết đói trước ngày hành quyết đã là may mắn lắm rồi.
Mặc dù món bánh bao này đã bị thiu, nhưng còn ngon hơn nhiều so với khi Mạc Phong bị mắc kẹt trên núi, kẻ thù phóng hỏa đốt núi, anh chỉ có thể ăn giun đất.
Mặc dù có thể bị tiêu chảy như khi ăn món bánh bao này, nhưng dù sao thì nó cũng làm đầy được dạ dày.
Mạc Phong từ nhỏ đã quen với cuộc sống phải ăn món bánh bao nhân dưa chua nên vẫn có thể ăn được, nhưng Mục Thu Nghi nhìn thấy lại cảm thấy hơi buồn nôn.