Mạc Phong vo tròn tờ giấy thông báo rồi ném vào thùng rác.
“Sao tổng giám đốc lại đột ngột ra mệnh lệnh này nhỉ, anh Mạc có biết tại sao không?”, Vương Bưu tỏ vẻ nghi ngờ ghé đầu tới hỏi.
Anh chỉ duỗi người, ngáp một cái rồi nói: “Con gái đánh ghen thật là dễ thương!”
“Hả?”, đám đông nhìn Mạc Phong với vẻ đần thối.
Nếu anh đoán không nhầm thì mệnh lệnh đột ngột này của Mục Thu Nghi có liên quan tới việc trưa nay anh và An Nhiên đi ra ngoài.
Nên đối với điều này anh không hề cảm thấy bất thường mà ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
Chạng vạng.
Giờ cao điểm lúc tan làm, giờ giấc của bảo vệ đương nhiên không thể giống của các bộ phận khác.
Mỗi ngày đều phải có ít nhất vài người canh gác.
“Hay là hôm nay ra ngoài làm trận đi anh Mạc? Em biết có một quán hải sản khá lắm!”, Vương Bưu cười hài hước. Thực ra Mạc Phong có ấn tượng khá tốt với gã này, cũng là người thật thà, không có tâm địa gì, làm việc đáng tin cậy.
“Mấy ngày này ai trực đấy?”, Mạc Phong khẽ phất tay mỉm cười.
Đối với việc trực ban, anh vốn cũng phải làm, nhưng Vương Bưu gạt qua một bên, và nhiệm vụ vốn là của Mạc Phong thì giờ Vương Bưu đảm nhận luôn.
Vương Bưu gãi đầu: “Hôm nay tới em, còn cả Nhị Cẩu, và Cột Gỗ nữa, sao thế a? Anh Mạc muốn em trực cùng họ à? Nếu anh tới thì em sẽ đi làm nồi lẩu dê, chúng mình vừa ăn vừa nói chuyện”
“Nóng thế này mà chú đòi ăn thịt dê, muốn tối dửng mỡ à?”, Mạc Phong trợn mắt chế giễu.
Sau đó anh lấy từ trong túi ra một món đồ đưa cho Vương Bưu.
“Dán thứ này lên phòng tài vụ, phòng thu mua, phòng máy! Tối nay mà có chuyện gì thì ấn cái nút này!”, anh dặn dò kỹ lưỡng.
Đám cổ đông đã đi nhưng tại mắt của bọn họ thì vẫn còn ở trong công ty. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Trước đây vẫn luôn tồn tại mối nguy hại cả ở trong nội bộ và ở bên ngoài, nhưng mới chỉ giải quyết được vấn đề tài chính ở bên ngoài còn vấn đề nội bộ vẫn chưa giải quyết được.
Vương Bưu nghi ngờ gãi đầu: “Cái thứ này…dùng làm gì ạ?”
“Làm theo lời anh nói là được, và không được nói cho bất kỳ ai. Ngay cả với người trực ban cùng cũng không được nói. Rõ chưa?”, Mạc Phong khẽ vỗ vai Vương Bưu.
Vương Bưu do dự rồi gật đầu: “Anh Mạc yên tâm! Em nhất định sẽ hoàn thành!”
“Sau này muốn học võ vẽ thì anh có thể dạy chú vài chiêu!”
“Cảm ơn anh Mạc!”
Nói xong anh chắp tay rời khỏi phòng bảo vệ. Mặc dù Vương Bưu không hiểu lắm ý của Mạc Phong nhưng gã cũng không nghi ngờ gì.
Thứ vừa đưa cho Vương Bưu là thiết bị đo lường bằng tia hồng ngoại. Ban đêm nếu có người lẻn vào thì những nơi đó sẽ phát báo động.
Đây là cách bảo đảm an toàn thường thấy của quân đội, là sản phẩm của một thiên tài trong đội đặc công Blade trước đây tạo ra, sau này được sử dụng rộng rãi, hiệu quả khá tốt.
Tại hầm đỗ xe.
Mục Thu Nghi tới gần xe vẫn còn ngoái lại nhìn ghế sau để xác định Mạc Phong không trên xe rồi mới mở cửa.
“Cậu bị cha nội đó xui khiến trở nên thần bí thế cơ à?”, Tống Thi Vũ bụm miệng suýt bật cười.
Ai bảo không phải chứ?
Cô lắc đầu cười khổ bất lực: “Thi thoảng cha nội đó đột ngột xuất hiện, khiến mình không thần bí được sao? Nhưng may lần này anh ta không theo kịp! Chúng ta về nhà thôi!”
“Tới cửa hàng cơ khí đi!”
Mục Thu Nghi chau mày: “Tới cửa hàng cơ khí làm gì?”
“Có phải mình nói đâu!”, Tống Thi Vũ kinh ngạc hô lên.
Hai cô gái nhìn nhau rồi quay đầu lại thì thấy Mạc Phong đang nở nụ cười với vẻ ngây thơ vô số tội ở ghế sau.
“Anh lên xe kiểu gì vậy!”, Mục Thu Nghi tái mặt kêu lên.
Vừa rồi cô đã cố tình để ý phía sau, rõ ràng là không hề phát hiện ra bóng dáng của cha nội này.
Vậy mà đột nhiên anh ta lòi từ đâu ra vậy?
Tống Thi Vũ cũng bị dọa hết hồn. Cô trợn mắt: “Này, rốt cuộc anh là người hay là ma? Không thể lên xe đàng hoàng được à? Dọa tôi thì cũng đã đành, lại còn dọa cả vợ anh, đến khi đó đến khóc cũng không có cơ hội đâu đấy!”
Mục Thu Nghi đỏ mặt khi nghe thấy vậy, cô bèn trừng mắt: “Cậu nói gì vậy, im đi!”
Vừa rồi mới ban hành quyết định cấm yêu đương công sở nên đương nhiên cô phải làm gương!
Tống Thị Vũ nhìn hai người không khỏi bật cười: “Giờ tan làm rồi, trong giờ đi làm cậu là tổng giám đốc thật, còn giờ mình coi cậu là bạn nhé!”
“Lắm chuyện!”, Mục Thu Nghi trợn mắt, lắc đầu bất lực.
Đúng lúc này, Mạc Phong ngồi phía sau vỗ vai cô kêu lên: “Vợ à, lát nữa dừng lại ở cửa hàng cơ khí nhé!”
“Làm gì vậy?”, Mục Thu Nghi tức giận hỏi.
Không biết có phải bị cha nội này gọi nhiều nên nhờn hay không mà ban đầu thì Mục Thu Nghi còn nổi đóa lên khi bị gọi là vợ chứ bây giờ thì cô chẳng còn cảm giác gì, dường như cô đã ngầm thừa nhận cách gọi đó rồi! Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Mạc Phong cười xấu xa: “Đi mua ống thép!”
“Hả?”, Tống Thi Vũ bỗng phản ứng lại như hiểu ra điều gì: “Thật đấy à?”
“Cô thấy tôi giống như đang nói đùa không?”, anh nhướn mày đắc ý nói.
Nói xong anh lập tức chạy về phía cửa hàng cơ khí. Đối với màn cá cược của hai người, Mục Thu Nghi cũng chỉ nghe Tống Thi Vũ nói.
Vốn tưởng là nói đùa, không ngờ cha nội này làm thật.
“Thu Nghi cậu phải giúp mình!”, Tống Thi Vũ sắp khóc tới nơi. Cha nội đó bắt Thi Vũ mặc đồ gợi cảm múa cột thì khác gì được hời cho anh ta nhìn thấy hết?
Mục Thu Nghi cũng lắc đầu bất lực và cảm thấy khó xử: “Sao cậu cứ đối đầu với anh ta làm gì, có lần nào mà không phải là cậu chịu thiệt đâu! Chuyện định đùa anh ta tối nay ấy, mình thấy thôi đi!”
“Thôi sao? Anh ta bắt mình múa cột đấy, có thể thôi được sao! Mình không trị được anh ta à, mình không tin lần nào cũng là bà đây chịu thiệt! Chúng ta là bạn thân nhất, cậu sẽ giúp mình đúng không?”, Tổng Thi Vũ cầu xin, đôi mắt rưng rưng nhìn cô.
Cô cười khổ: “Trị, nhất định phải trị anh ta! Được chưa?”
Lúc này Mạc Phong ra khỏi cửa hàng cơ khí, cầm một ống thép to trong tay khiến Tống Thi Vũ nhìn thấy mà phát hoảng.
“Tối nay xem cô biểu diễn nhé!”, Mạc Phong cười đê tiện nhìn Tống Thi Vũ.
Hai cô gái vừa xấu hổ vừa tức giận, ống thép to thế này thì biểu diễn kiểu gì?
Mục Thu Nghi nhìn Mạc Phong ở ghế sau qua gương và trợn mắt: “Quá đáng rồi đấy, làm đại khái là được rồi!”