Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vỡ ngồi trong góc chậm rãi đứng lên. Mạc Phong nhìn rõ người đàn ông qua ánh đèn mờ ảo, trên mặt hắn có một vết sẹo rất sâu, gần như làm hỏng toàn bộ khuôn mặt.
Tóc tai thì thưa thớt, trông có vẻ như bị giam ở đây ít nhất phải bảy tám năm.
"Ha ha, người phụ nữ của mày?"
Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi gật đầu: "Đúng vậy!"
"Cuộc sống của cậu em cũng thoải mái nhỉ, vào tù còn dẫn theo phụ nữ! Trông cũng được đấy!"
Người đàn ông vừa nói vừa đưa tay ra chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi.
Nhưng hắn còn chưa chạm được, Mạc Phong đã vung tay nắm lấy cổ tay đang duỗi ra của hắn.
"Người anh em làm gì vậy? Mày xứng sao? Chỉ cần mày có thể đỡ được ba chiêu của tao, tao sẽ nhận mày làm anh em", người đàn ông đầu hói khịt mũi lạnh lùng.
Mạc Phong chắn Mục Thu Nghi ở phía sau, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải chậm rãi duỗi ra: "Tao dùng một tay tiếp ba chiêu của mày!"
"Ha ha ha ha, một tay á? Bao nhiêu năm tao ở đây, mày là thằng ngông cuồng nhất đấy!"
Hắn lao tới không khác một con trâu rừng, khí thế không tồi, xem ra đúng là đã từng luyện võ, nhưng đáng tiếc!
Có lẽ là do thời gian ở trong nhà giam quá lâu, luyện võ ấy mà, đã tiến thì trình độ tăng vọt nhưng một khi thụt lùi thì chỉ có thể bỏ đi, lâu ngày không luyện chắc chắn sẽ bị mai một.
Lúc mới vào anh còn sợ là mình quá ngông cuồng, nhưng nếu dạy cho đám người trong này một bài học nhớ đời, mọi người đều đưa hết đồ ăn đồ uống ngon cho anh, thì đương nhiên không cần phải ra tay nữa.
“Mạc Phong, cẩn thận đấy!”, Mục Thu Nghi đứng sau lưng anh sợ hãi kêu lên.
Anh khoanh hai tay nhìn người đàn ông đang lao tới, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Thấy vậy, đám người đứng xung quanh không khỏi bật cười.
"Ha ha ha ha! Thằng nhãi đó nhắm mắt luôn này, lúc trước nói thì hay lắm, không ngờ cũng chỉ là một thằng nhát gan!"
"Đại ca, cố lên!"
"Người phụ nữ này xinh đẹp thật đấy, đêm nay lại phải ‘chơi’ rồi!"
"..."
Người đàn ông xông đến hung hãn như một con trâu rừng điên cuồng, nếu anh hưởng trọn cú đấm này thì e là sẽ gãy cả xương.
Nắm đấm sắp rơi xuống mặt Mạc Phong.
Bịch!
Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền bỗng nhiên mở ra, anh nhảy lên vung chân đá.
Vù!
Trong không khí vang lên tiếng gió sắc lẹm.
Trong nháy mắt, người đàn ông bị đá bay, văng lên chỗ lan can của bức tường.
Lúc trước còn mạnh mồm chấp Mạc Phong tiếp được ba chiêu, nhưng bây giờ chỉ cần một chiêu của anh đã bị hạ gục.
"Đại ca!"
Cả đám vội vàng vây quanh, muốn xem gã đàn ông có bị sao không.
Lúc này Mục Thu Nghi cũng kéo tay áo anh: "Anh không đánh chết người ta đấy chứ?"
“Đương nhiên là không, vả lại, những người có thể vào được đây đều là những kẻ liều mạng, bản lĩnh thì không có nhưng chịu đòn thì đỉnh của chóp!”, Mạc Phong nhếch môi cười khinh.
Người đàn ông vừa bị Mạc Phong đá bay, sau khi được người ta đỡ liền phun cả máu trên mặt đất, hét lớn: "Xông lên cho tao!"
Đám người xúm lại, lần lượt nhặt ghế trong nhà giam, lao về phía Mạc Phong.
Lúc này, nắm đấm đứng im, gió đột nhiên im bặt, chỉ có tiếng hét thảm thiết vang lên không ngớt!
Tiếng hét đau đớn vang lên từ trong ngục giam sâu thẳm trong rừng, vọng cả ra ngoài.
Lúc này, hai quản ngục ở cửa nghe thấy bên trong có tiếng hét thảm, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
"Anh có nghe thấy gì không?"
"Hỏi thừa, tiếng kêu to như vậy mà không nghe thấy sao?"
"Không xảy ra chuyện gì đấy chứ, nếu ảnh hưởng đến tính mạng con người thì chúng ta phải chịu trách nhiệm đấy!"
"Anh mới tới à, chỗ này toàn là tử tù, là những kẻ sắp chết ấy, chết thêm một thằng hay chết ít một thằng thì khác gì nhau chứ?"