Tưởng Minh Xuyên vừa dứt lời thì họng súng đen ngòm đã đồng loạt chĩa về phía mấy người Mạc Phong.
Trong hoàn cảnh này, nếu chỉ có mình Mạc Phong thì có lẽ còn cơ hội thoát ra.
Nhưng nếu anh chạy rồi thì những người còn lại chỉ có đường chết.
"Chuyện cũ đã trôi qua hai mươi năm, hơn nữa chuyện đời trước không thể làm ảnh hưởng đến đời sau! Chúng mày không có quyền bắt tao, mau cút khỏi đây ngay. Nếu không tao sẽ tố cáo chúng mày lạm dụng chức quyền!", Mạc Phong một tay chỉ vào Tưởng Minh Xuyên giận dữ quát. . Truyện chính ở -- ТRU МTRUYEN.м E --
Anh rất muốn rút kiếm Tàn Uyên trong túi ra để sống mái một phen với bọn chúng. Ở khoảng cách gần như thế này, nếu Mạc Phong ra tay thì Tưởng Minh Xuyên chỉ có một đường chết!
Nhưng nhỡ đâu bọn chúng nổ súng thì Mục Thu Nghi và những người đằng sau chẳng phải sẽ thành mục tiêu sống hay sao?
Tưởng Minh Xuyên khoát tay nói: "Đều là học theo mày cả thôi, lúc ở Giang Hải không phải mày hống hách lắm sao? Tao cho mày một cơ hội cuối, hoặc mày giơ tay chịu trói, hoặc mày bị bắn chết!"
"Mày...! Được! Món nợ này tao sẽ ghi trong lòng!", Mạc Phong chỉ vào mặt hắn trầm giọng nói.
Mạc Phong đã từng nghĩ tới việc sau khi đến Yến Kinh sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Nhưng anh thật không ngờ đám người này dám nghênh ngang đến mức ban ngày ban mặt đem người xông vào đây.
Có lẽ là do phi vụ tối hôm qua công cốc cho nên hôm nay bọn chúng mới bất chấp tất cả để tóm bằng được Mạc Phong.
Sở Nam Thiên ở đằng sau kéo kéo tay áo Mạc Phong nói: "Thiếu chủ! Hay là chúng ta liều với chúng một phen, nói không chừng còn phá được vòng vây!"
"Nhiều súng thế này thì phá bằng niềm tin à? Tôi không thể lấy tính mạng mọi người ra để liều!", Mạc Phong thở dài, bất lực thất thểu bước lên phía trước nói: "Người chúng mày muốn bắt là tao, không liên quan gì đến bọn họ!"
"Yên tâm, chút thể diện này bọn tao sẽ giữ lại cho mày!", Tư Đồ Yên ôm bụng cười lớn. Mặc dù lỗ năm trăm triệu nhưng nếu bắt được Mạc Phong thì cũng đáng lắm. Người nhà Tư Đồ cũng sẽ không trách phạt hắn ta".
Tưởng Minh Xuyên mắt nhìn chòng chọc Mục Thu Nghi không rời nói: "Yên tâm, tao sẽ chăm sóc thật tốt cho người phụ nữ của mày!"
Vù!
Đột nhiên một luồng khí lạnh vụt qua, sát khí nổi lên.
Mắt Mạc Phong đột nhiên sáng quắc lên đầy hung dữ, giống như những lưỡi dao sắc bén lơ lửng trên không trung. Mặc dù Mạc Phong không nói gì, nhưng chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để khiến đám người kia sợ hãi lùi về sau vài mét.
Đó là cảm giác kính sợ đối với những kẻ mạnh!
Tưởng Minh Xuyên cũng bị ánh mắt sắc như dao của Mạc Phong làm cho sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Ngạo khí!
Khí chất trời sinh của một bậc đế vương khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tư Đồ Yên vội vã kéo tay áo Tưởng Minh Xuyên rồi lắc đầu.
Hắn từng giao đấu với Mạc Phong, người này bất kể là năng lực, tầm nhìn hay là sự gan dạ đều vượt xa người thường.
Với khoảng cách gần thế này, nếu như thực sự ép Mạc Phong tới đường cùng thì chắc chắn Mạc Phong có xuống suối vàng cũng phải đưa Tưởng Minh Xuyên và Tư Đồ Yên đi theo!
"Mày yên tâm, Tư Đồ Yên này lấy nhân phẩm của bản thân ra đảm bảo, chắc chắn sẽ không làm khó những người khác!"
Tư Đồ Yên vỗ ngực đảm bảo.
Mạc Phong liếc nhìn hắn một cái rồi cười nhạt hỏi: "Mày mà cũng có nhân phẩm sao?"