Thực ra Mạc Phong cũng đến hạn hán lời, nếu sớm biết thôn Thập Lý có nhiều Bạch Phật Thủ như vậy thì anh đâu cần vượt nghìn dặm tới Yến Kinh - nơi đầy kẻ thù của anh, nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi.
Sau khi thân phận của anh bại lộ, quả thực có quá nhiều kẻ muốn ám hại anh.
Chuyến đi đến Yến Kinh lần này đã chẳng có tác dụng gì thì Mạc Phong cũng muốn lập tức rời khỏi chốn thị phi này.
Sau khi ra hỏi câu lạc bộ, mặc dù đằng sau vẫn còn rất nhiều người xôn xao bàn tán, vẫn có rất nhiều kẻ đứng trong bóng tối theo dõi anh. Thế nhưng, Mạc Phong vẫn bình thản khoác vai Mục Thu Nghi rảo bước nhanh rời khỏi đó.
"Vậy... Giờ chúng ta trở về sao?"
Mục Thu Nghi ngẩng đầu nhìn Mạc Phong hỏi với vẻ nghi hoặc.
Mạc Phong đứng ở cửa đại sảnh cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một lát.
"Anh còn muốn đến một nơi!"
...
Tại Đông Thành, Yến Kinh.
Mạc Phong và những người khác bắt hai chiếc taxi đi tới khu vực thành cổ.
Chiếc taxi dừng lại trước một con hẻm nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trước chỉ thấy một căn nhà kiểu tứ hợp viện đổ nát.
Bờ tường xung quanh đã đổ sụp, tấm biển hiệu bên trên đã rơi xuống đất từ lâu.
Sư tử đá trước cổng cũng đã vỡ nát. Rất nhiều năm về trước, chỉ có những gia tộc lớn mạnh, huy hoàng mới có một con sư tử đá như vậy trước cổng.
Mặc dù tứ hợp viện này rất tiêu điều, nhưng diện tích phải lên tới hơn nghìn mét vuông, đó là còn chưa tính đến những khu vực đã bị tàn phá. Nếu như là nhiều năm về trước thì diện tích tổng ít nhất cũng phải một nghìn tám trăm mét vuông trở lên.
Mạc Phong khẽ phủi bụi trên tấm biển hiệu rơi trên mặt đất. Tấm biển bị mưa nắng, thời gian phong hóa, trở nên vô cùng ọp ẹp. Đến nỗi chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ vỡ vụn.
Nhưng vẫn có thể nhìn rõ trên tấm biển có một chữ "Mạc" được khắc và mạ vàng!
"Thiếu chủ, đây chính là tứ hợp viện trước đây của nhà họ Mạc, cậu có chắc muốn vào bên trong không?", Sở Nam Thiên đứng bên cạnh khẽ hỏi.
Trước đây căn nhà này lộng lẫy biết chừng nào, hai bên có hộ vệ canh giữ. Cái sân này vào triều nhà Thanh chỉ có những nhà làm quan to mới có. Tổ tiên nhà họ Mạc trước đây đều làm đến chức Thượng thư nhất phẩm trong triều đình.
Nhà họ Mạc từng huy hoàng, cũng từng sụp đổ, sau đó lại huy hoàng rồi sụp đổ. Nhưng mỗi lần sụp đổ chính là dấu hiệu cho một sự phục hưng huy hoàng và mạnh mẽ hơn.
Tâm trạng Mạc Phong lúc này hơi trùng xuống. Căn nhà này đã từng hào hoa lộng lẫy thế nào mà giờ đây đất đá, cỏ dại mọc um tùm. Thậm chí, ở xung quanh cũng chẳng có hộ dân nào sinh sống.
"Đi! Vào trong xem xem!", Mạc Phong khoát tay trầm giọng nói.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, dù nơi này đã bị tàn phá và trở nên hoang phế như vậy, nhưng với Mạc Phong đây vẫn là nhà, là nơi anh được sinh ra.
Khi đến từ đường, có một điều khiến anh vô cùng kinh ngạc. Đã hơn một trăm năm rồi, nhưng những bài vị ở bên trong vẫn mới tinh, thậm chí đằng trước bài vị còn có một nén hương đang cháy dở.
"Ai tới đây vậy?"
Một ông cụ chống gậy từ trong từ đường đi ra.
Đôi mắt ông đã mờ đục đến nỗi nhìn không rõ mọi vật. Đến đi đường thôi cũng phải dùng gậy mò mẫm phía trước.
Mạc Phong vội vã bước tới dìu ông cụ rồi hỏi: "Ông ơi, sao ông lại sống trong nhà cháu?"
"Nhà cậu? Cậu tên là gì?", đột nhiên đôi tay ông cụ trở nên run rẩy.
Sở Nam Thiên lúc này mới bước tới trước nói nhỏ: "Cậu ấy họ Mạc, tên Mạc Phong!"
"Hóa ra là cậu chủ nhỏ đã trở về rồi!"
Nói rồi, ông cụ từ từ quỳ xuống, Mạc Phong vội vã dìu cụ đứng dậy nói: "Ông là người của nhà họ Mạc sao?"