Nét mặt Mạc Phong vô cùng dửng dưng, ngược lại là Tư Đồ Yến bỗng cảm thấy áp lực
“Tám mươi triệu!”
Rầm…!
Ngay lúc này, Mạc Phong lại đưa giá đến tám mươi triệu, đừng nói mọi người mà đến cả Mục Thu Nghi cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lúc trước vẫn luôn miễn cưỡng đánh nhỏ chơi nhỏ, không ngờ đối với Bạch Phật Thủ, Mạc Phong lại có thể để tâm đến vậy.
“Có phải chúng ta tăng giá quá nhanh không?” Mục Thu Nghi ở bên cạnh thấp giọng nói.
Mạc Phong phẩy phẩy tay: “Không sao, chút tiền mà thôi, cùng anh ta chơi tới bến luôn!”
Trước tiên đừng nói bản thân có cô vợ giá trị chục tỷ, riêng anh cũng đã có toàn bộ bất động sản thuộc toàn quốc và cả khu vực Ma Đô cũng như giấy tờ kinh doanh, ngân phiếu cùng vô số tài sản khác mà mẹ để lại trong chiếc chộp kia.
Nếu như thật sự thu hồi lại tất cả thì ít nhất cũng có hơn năm mươi tỷ tệ.
Xem ra năm đó khi còn chưa xảy ra chuyện, mẹ mình đã bắt đầu bố trí phòng ngừa chu đáo rồi.
Hơn nửa tiền mặt, toàn bộ đều chuyển thành bất động sản, với tầm nhìn của Trầm Thu Vũ, cho dù nhà họ Mạc tiêu vong hai mươi năm, thì mấy bất động sản đó nhất định cũng ở trong tay của nhà mình, điều này Mạc Phong không hề lo lắng xíu nào.
Hiện tại vốn lưu động của anh ở chỗ Thương Hồng đã có khoảng một tỷ, bên này Mục Thu Nghi có thể điều động được ba tỷ.
Trừ phi hôm nay Tư Đồ Yên muốn cá chết rách lưới!
“Tám mươi triệu, cậu Tư Đồ còn tiếp tục không?”, nhân viên trên đài đấu giá gõ gõ bàn, dò hỏi.
Gốc linh chi lửa lúc trước cũng không quá ba mươi lăm triệu, nay Bạch Phật Thủ này lại đấu giá đến tám mươi triệu.
“Một trăm triệu!”
Tư Đồ Yên nhíu chặt mày, miễn cưỡng nén cơn giận xuống.
Để không mất mặt lúc này thì xem ra Tư Đồ Yên chơi tới bến luôn rồi. Một trăm triệu đối với kinh tế nhà họ Tư Đồ mà nói là một gánh nặng không hề nhỏ khi họ đang phải chịu đòn sát phạt kinh tế của Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di.
Hơn nữa với số tiền mặt một trăm triệu này, không phải nhà Tư Đồ không bỏ ra được, chỉ là nếu là ra thì sẽ phải dốc sạch vốn mất.
Lúc này Mạc Phong giơ bảng nói với vẻ nhạt nhẽo: “Hai trăm triệu!”
Phụp…!
Lúc này, hai mắt Tư Đồ Yên trợn ngược.
“Kinh! Tên nhóc này điên rồi sao! Lại thêm một trăm triệu trong chớp mắt!”
“Lúc trước mỗi lần chỉ thêm năm trăm nghìn, bây giờ lại dám trả thêm lên thẳng một trăm tiệu, kẻ điên quả thực chính là kẻ điên!
“Hai trăm triệu mua một gốc cỏ? Cũng tùy hứng quá đi thôi!”
“…”
Tư Đồ Yên dựa trên sô pha hít thở sâu. Sau đó mới đứng lên nhìn Mạc Phong, thấp giọng nói: “Năm trăm triệu! Anh có bản lĩnh thì trả thêm đi!”
Tích tắc…!
Chính ngay lúc này.
Di động trong túi Mạc Phong rung lên, anh lấy ra xem thì là một bức hình Thương Hồng gửi đến.
Khoảnh khắc mở ra xem, anh kích động đến mức đứng bật dậy.
“Sao vậy!”, Mục Thu Nghi thấy phản ứng của anh bèn kinh ngạc hỏi.
“Em tự xem sẽ biết!"
Anh mở tấm hình ra, giây sau đến cả Mục Thu Nghi cũng kinh ngạc đến ngây người
“Năm trăm triệu! Cậu Tư Đồ trả năm trăm triệu! Anh Mạc, anh vẫn tiếp tục theo chứ?”, người dẫn chương trình trên bục đấu giá nhìn anh, nói.
Mạc Phong lại cười pha trò: “Tôi chẳng có nhiều tiền như vậy, năm trăm triệu mua một món đồ chơi, nhường cho anh ta đi!"