Phi Béo đứng bên cạnh tức giận gầm lên: “Anh Mã, anh lải nhải cái gì với hắn vậy, xử hắn đi chứ!”
Vụt…
Một luồng sáng vụt qua, một loạt đường dạo lên xuống trông vô cùng linh hoạt
Mã Lục cất dao đi, dưới đất có thêm một ngón tay rơi xuống.
Mười giây qua đi, Phi Béo mới kêu lên thảm thiết.
“Tốc độ nhanh tới mức hệ thần kinh không kịp phản ứng, không hổ danh là tay đạo số một dưới trướng ông Tám!”
Mã Lục cười ngượng nghịu: “Anh Mạc lại đùa! Chút tài lẻ của em không là gì cả, sao so với anh được!”
Sau đó hắn ta ngoác mồm kêu lên.
“Mẹ kiếp, mày muốn chết thì cũng xem ngày giùm cái? Đây là anh Mạc! Là khách quý của ông Tám mà mày cũng dám chọc giận à?”
Mã Lục gầm lên, chỉ vào Phi Béo đang đau đớn lẫn lộn dưới đất.
Bạn của ông Tám sao?
Nghe có vẻ ngầu và cao vời vợi nhưng Mạc Phong thì cảm thấy chẳng khác gì đang sỉ nhục anh!
Với thân phận của anh mà chỉ một tên giang hồ cỏn con cũng dám xưng anh gọi em với anh thì đúng là quá mất mặt.
Nhưng anh không nói ra. Lăn lộn trong giới này, làm gì có chuyện không bao giờ bị đập. Không chừng lại có thể lợi dụng cái hội Hắc Long ở Giang Hải này cũng nên
Dùng tốt có khi lại thành vũ khí sắc bén.
Cả đám nghe thấy là bạn của ông Tám thì lập tức tỏ ra kiêng dè và nể sợ Mạc Phong.
Nhất là ông chủ núp sau lưng anh thì càng cười với vẻ nịnh nọt hơn.
Chỉ có An Nhiên là thay đổi cách nhìn về Mạc Phong, từ sùng bái sang hiếu kỳ và giờ lại sợ sệt.
Bởi vì cô ta thật sự không hiểu nổi Mạc Phong.
Gọi anh xưng em trong giới giang hồ với ông Tám, lẽ nào anh ta là …
“Được rồi, đưa người của anh biến mất trong vòng một phút khỏi mắt tôi, nếu không tôi vứt từng đứa ra ngoài cửa sổ đấy!”, Mạc Phong cầm gậy đánh bóng trong tay, lạnh lùng nói.
Rầm…
Một gậy tung ra.
Đám đông trở nên sục sôi.
Bọn chúng ngây người. Mạc Phong liếc mắt khiến Mã Lục đang sợ kinh hồn bạt vía.
“Rút đi chứ! Còn ngây ra đó làm gì! Chờ chết à?”
Cả đám giống như lũ chim bị kinh động chạy tán loạn ra bên ngoài.
Trong vòng vỏn vẹn mười giây, bao nhiêu con người trong phòng lập tức biến mất hết.
Lúc này ông chủ cửa hàng tới trước mặt Mạc Phong cung kính nói: “Anh Mạc…do tôi tiếp đón không chu đáo, anh cầm số tiền ít ỏi này đi, hết lại tới chỗ tôi lấy!”
Anh khẽ miết xấp tiền tầm mười nghìn tệ và cười nói: “Quân tử thích tiền, nhưng phải lấy một cách chính đáng! Tôi thích tiền nhưng không thích người khác tặng cho một cách vô duyên vô cớ! Ông hiểu không?”
“Hiểu…hiểu…”, ông chủ gãi đầu lúng túng.
Sau đó Mạc Phong quay qua nhìn An Nhiên: “Đi thôi, hôm nay chơi vậy đủ rồi nhỉ?”
“Ừm, anh Mạc, chúng ta cũng nên về làm thôi!”, An Nhiên vội vàng gật đầu, cười hi hi.
Cô nhóc này trong sáng quá. Mạc Phong thật sự không muốn những hình ảnh máu me hay tiêu cực xuất hiện trước mặt cô ta.
Trên đường về, An Nhiên cũng không nói nhiều như lúc trước nữa. Không phải vì không có gì để nói mà là cô ta nén lại trong lòng.
“Có gì thì nói đi, nhịn không tốt đâu!”,
Mạc Phong ngồi ở ghế phụ, cười khổ nói. Tám chuyện là bản năng số một của phái nữ.
An Nhiên chớp chớp mắt: “Anh. Là người tốt…Phải không?”
“Em thấy thế nào? Anh là người thế nào trong mắt em?”, Mạc Phong khoanh tay, hỏi với vẻ hứng thú.
Cô nhóc rơi vào trạng thái im lặng, một lúc sau mới từ từ nói: “Em cảm thấy anh Mạc là một người thần bí. Mặc dù có qua lại với thành phần cả tốt lẫn xấu nhưng em tin chắc chắn anh là người tốt! Vừa rồi khi anh đập bọn họ trông ngầu lắm!”
“Em thích không?”, anh cười với vẻ xấu xa.
An Nhiên im lặng, nhưng mặt khẽ đỏ bừng giống như một ấm trà đang sôi.
Mạc Phong dở khóc dở cười. Cô nhóc này đáng yêu quá!
Những cô gái ngây thơ như này thực sự không có nhiều.
Chiếc xe từ từ tiến vào bãi đỗ của công ty. Mạc Phong và An Nhiên cùng bước xuống khiến đồng sự trong đội bảo vệ cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.
“Xong rồi…giấc mộng của tôi lại tan vỡ rồi…”
“Nữ thần của tôi sao lại để anh Mạc chiếm mất rồi chứ!”
“Tỉnh lại đi, dù không có anh Mạc thì người ta cũng không để ý tới chúng ta đâu. Anh Mạc mới làm có vài ngày mà đã ra ngoài riêng với sếp An rồi. Quá đỉnh!”
Khi đi tới phòng bảo vệ, An Nhiên cũng thân mật chào hỏi: “Mọi người vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ dặn nhà bếp hầm canh đậu xanh cho các anh nhé, ăn giải nhiệt ngày nóng!”
“Cảm ơn giám đốc An! Cảm ơn anh Mạc!”, mọi người đồng loạt trả lời.
Mạc Phong đứng sau trừng mắt tỏ ý “liên quan gì tới anh, anh nào đủ khả năng kêu nhà bếp hầm canh cho các chủ đầu!”
“Món canh này sợ có ngụ ý khác đây?”, Vương Bưu cười đê tiện.
Khuôn mặt An Nhiên đỏ như trái cà chua chín…
Cô ta vội vàng đi về phía đại sảnh của công ty.
“Mẹ kiếp, chủ nói linh tinh gì vậy?”, Mạc Phong tức giận đập vào mũ của Vương Bưu.
Vương Bưu chẳng để bụng, chỉ cười he he: “Anh Mạc không biết rồi, chúng em làm đây cả năm mà chưa từng thấy sếp An hầm canh đậu xanh cho bao giờ. Sếp nhà người ta sao có thể quan tâm tới việc của cấp dưới chứ! Ấy vậy mà anh mới tới có vài ngày, sếp An liền xuất hiện ở phòng bảo vệ thường xuyên hơn. Anh Mạc có sức hút với nữ thần à, để em ôm cái xem, biết đâu ké được chút may mắn!”
“Em cũng muốn ôm!”
“Cả em nữa!”
“Em cũng muốn theo đuổi nữ thần!”
Trời nóng nức, hơn mười ông bảo vệ cứ vây lấy đòi ôm mình.
Khiến Mạc Phong cạn lời.
Ngu đần thế nào mà lại có một lũ đồng đội ngu như heo thế này không biết?
“Ôm cái đầu mà ôm, cút ra! Nóng chết đi được!”, Mạc Phong gầm lên.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mục Thu Nghi đang nhìn màn hình camera. Cô khẽ chau mày.
Điều khiến cô tức giận không phải là Mạc Phong chơi đùa với đám đồng nghiệp trong giờ làm.
Mà là…
Vừa rồi anh và An Nhiên cùng bước xuống từ một chiếc xe!
Buổi trưa họ đã đi đâu?
Gần hai tiếng nghỉ ngơi, e rằng chuyện cần làm cũng đã làm xong rồi!
Hoảng loạn.
Một cơn hoảng loạn vô hình!
Cốc cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Vào đi!”
Tô Nguyệt đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Mục Thu Nghi nằm bò ra trước màn hình vi tính nhìn thứ gì đó rất tập trung, hoàn toàn không quan tâm tới cô ta.
“Cậu xem gì đấy?”
Nhưng khi Tô Nguyệt sà tới xem thì chỉ thấy đoạn Mạc Phong và An Nhiên đang cười nói đi cùng nhau tới phòng bảo vệ.
“Đại tiểu thư của tôi ơi! Cậu có thể tạm dừng lại được không, có chuyện cần giải quyết đấy!”, cô ta bất lực cười khổ gõ tay xuống bàn.