Mạc Phong ăn há cảo và cũng cảm nhận được một hương vị quen thuộc.
Anh bỗng cảm thấy đau xót. Rời xa quê hương đã bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng có thể trở về một cách quang minh chính đại được rồi.
“Ông chủ ở đây tên là Cung Lợi Hoa phải không?”, Triệu Vô Cực ngẩng đầu kẽ cười với người đàn ông đứng trước mặt.
Người đàn ông đó trông cũng không lớn tuổi lắm, chỉ tầm ba mươi.
Nghe Triệu Vô Cực nói vậy anh to do dự một lúc rồi lắc đầu: “Không…không có…ông chủ ở đây không phải họ Cung!”
“Cậu đưa cái này cho ông ta, mọi sự sẽ rõ ràng. Nói rằng có người tìm ông ta”, Sở Nam Thiên lấy ra một lệnh bài nhỏ đặt lên bàn.
Cũng không hẳn là lệnh bài mà là một con dấu hình tròn, trông hơi gỉ sét, con dấu được khắc một chữ Mạc.
Người đàn ông nhìn thấy con dấu lập tức lấy tay che đi. Anh ta nhìn xung quanh với vẻ thận trọng rồi mới cầm con dấu lên.
“Mọi người ngồi đợi một lát, muốn ăn gì cứ gọi, chúng tôi miễn phí!”
Nói xong anh ta chạy lên lầu.
Miễn phí sao?
Mạc Phong lắc đầu nhìn Trương Phong: “Hôm nay miễn phí, cậu có muốn thêm hai lồng không?”
“Thôi, bánh bao của họ to bằng cả nắm tay tôi ấy, ăn sao nổi được mấy cái nữa chứ”, Trương Phong vội vàng phất tay cười khổ.
Vài phút sau, có tiếng bước chân rầm rầm từ trên cầu thang vọng xuống.
Một ông cụ với mái tóc bạc đi nhanh tới và quỳ xuống.
Phụp!
Khi thấy Mạc Phong, người này lập tức quỳ gối: “Ông chủ!”
“Đừng đừng đừng! Ông làm gì vậy! Sáng sớm ra, tôi mới ăn có cái bánh bao thôi mà. Có nhất thiết phải như vậy không?”, Mạc Phong vội vàng dìu ông ta dậy.
Triệu Vô Cực cũng dìu ông ta: “Ông Cung cũng nhận nhầm người rồi, đây không phải là ông chủ mà là thiếu chủ!”
“Thiếu chủ sao? Giống! Giống quá!”, ông cụ đang chuẩn bị nói gì đó nhưng thấy trong tiệm có nhiều người nên vội vàng bảo bọn họ lên tầng.
…
Cùng lúc này tại trấn Phần Thủy huyện Hoài Dương thuộc thành phố Giang Hải.
Trong một quán ăn nhỏ đầy khách xếp hàng.
Thường Vân Sam mặc áo khoác đen đứng ngoài nhìn lên biển hiệu.
Quán ăn Mây Khói Xưa!
“Hừ! Thiên hạ còn chưa ổn định mà đã coi chuyện xưa như mây khói sao?”, ông ấy chắp tay sau lưng hừ giọng lạnh lùng.
Sau đó Thường Vân Sam sải bước đi vào.
“Ông muốn dùng gì? Mì hay là vằn thắn!”, người phục vụ đứng trước cửa hỏi.
Thường Vân Sam khẽ đẩy anh ta ra một bên: “Tôi tìm Mạc Yến Chi!”
Vụt!
Bầu không khí trong quán lập tức thay đổi, phía trước quầy thu ngân lập tức nổi lên sát khí.
Một người đàn ông chắp tay sau lưng nhìn Thường Vân Sam chăm chăm: “Ông tìm ai?”
“Mạc! Yến! Chi!”, Thường Vân Sam nhấn mạnh từng từ.
Người đàn ông đứng trước quầy thu ngân lập tức sầm mặt: “Búa Sắt!”
“Tới đây! Sao thế?”, một người đàn ông lực lưỡng nặng ít nhất một trăm năm mươi ký cầm muôi múc canh từ trong bếp lao ra.
Cơ thể của hắn khiến người khác nhìn mà không muốn tới tiệm ăn thêm lần nữa.
Rất nhiều người trả tiền rồi vội vàng bỏ đi. Đương nhiên cũng có những kẻ không sợ chết đứng nép ở một góc quan sát cả hai bên.