Nếu cô ấy đoán không lầm, một khi Mạc Phong tới Yến Kinh, chắc chắn sẽ có người nhân cơ hội này ra tay.
Người đàn ông giấu mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cô chủ, chuyện này... e là không được ổn lắm! Cô bây giờ đã gả cho nhà Tưởng, bảo vệ một người đàn ông khác như thế này, có phải hơi..."
"Hơi lẳng lơ?"
"Không... không... không phải vậy, tôi không có ý đó, tôi sợ người nhà họ Tưởng sẽ hiểu lầm mất!"
Xét cho cùng, bây giờ Dương Thái Nhi cũng là người phụ nữ của Tưởng Minh Xuyên, hơn nữa còn là danh chính ngôn thuận, khi kết hôn với Tưởng Minh Xuyên, ban đầu hai gia tộc còn định tổ chức hôn lễ thật lớn.
Nhưng Dương Thái Nhi lại nói rằng cái gì đơn giản được thì làm đơn giản thôi, ở với người mà mình không thích, cô ấy thà không kết hôn.
Nếu không phải vì lo cho thể diện của nhà họ Dương, đến cả giấy đăng ký kết hôn cô ấy còn không muốn lấy.
"Có một số chuyện chú Hổ không cần hiểu đâu, chú chỉ cần biết nếu anh ấy xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không muốn sống nữa! Vì vậy, xin chú hãy bảo vệ sự an toàn của anh ấy ở Yến Kinh!", Dương Thái Nhi ôm bụng, sau đó cúi mình nói.
Thai đã được bốn tháng, vì Dương Thái Nhi hơi gầy hơn nên vòng bụng không lộ rõ, nhưng cô ấy từ khi mang thai đã tăng gần chục cân, điều này đương nhiên ai cũng thấy được.
Gương mặt vốn trái xoan giờ đã trở nên tròn trĩnh hơn, từ vừa trong sáng vừa gợi cảm trở thành trưởng thành dễ thương.
Người đàn ông trung niên giấu mặt nhanh chóng đỡ lấy cô ấy: "Cô chủ, cô đừng nói như vậy, cô bảo tôi bảo vệ ai, Hổ Si tôi chắc chắn sẽ tuân lệnh!"
...
Buổi tối, tại câu lạc bộ Kinh Hoa của Yến Kinh.
Đây là câu lạc bộ cao cấp nhất ở Hoa Hạ, riêng tiền chi cho nhân viên phục vụ đã được tính bằng chục nghìn tệ. Khi đến đây, khách khứa đều cầm theo vài loại chi phiếu, vui vẻ thì tuỳ ý viết lên đó một vài con số, vung tay là tiêu hàng chục, hàng trăm nghìn tệ.
Nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ Kinh Hoa đều đã học xong bậc tiến sĩ, nhân viên bảo vệ đều có bằng thạc sĩ, trình độ đại học chỉ có thể rửa bát ở nhà bếp.
Tầng một là tiệc khiêu vũ, tầng hai là nơi nghỉ ngơi của các cậu ấm nhà giàu.
Trong một căn phòng bao nhỏ, Tư Đồ Yên và Tưởng Minh Xuyên đang nằm trên giường, mỗi người được hai cô gái xinh đẹp massage toàn thân.
Các cô gái đều ăn mặc theo kiểu không che ngực mà cũng chẳng che mông.
Quyến rũ chết người, những người có thể nghỉ ngơi trên tầng hai này không giàu cũng sang, chỉ cần bọn họ có nhu cầu, các cô gái này đều có thể hiến thân bất cứ lúc nào.
Thậm chí các cô gái đó còn mong muốn được hiến thân, nếu được cậu ấm nào thương hại thì quãng đời còn lại đâu cần phải suy nghĩ nữa.
“Cậu Tưởng?”, Tư Đồ Yên vừa được massage, vừa quay đầu nhìn sang cười khúc khích.
Tưởng Minh Xuyên nằm ở trên giường mắt khép hờ, nói: "Làm sao vậy?"
"Tối nay cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Đương nhiên là xong xuôi rồi! Có gan về Yến Kinh thì tôi đây cũng phải công nhận anh ta đáng mặt đàn ông đấy!"
"Ha ha, đêm nay hận cũ thù mới tính một thể đi".
"..."
Lần trước ở Nam Đô bị Bạch Như Nguyệt uy hiếp, anh ta không có cách nào khác buộc phải chạy trốn.
Bây giờ cơ hội báo thù đã đến, anh ta sao có thể bỏ qua chứ!
Đương nhiên người muốn Mạc Phong chết nhất chính là Tưởng Minh Xuyên, vợ hắn đang mang thai đứa bé của người khác, nhưng hắn ngoài mặt vẫn phải mỉm cười giả vờ rất vui vẻ.
Nếu không phải vì nể mặt nhà họ Dương, hắn đã đá Dương Thái Nhi đi từ lâu rồi, quan trọng nhất là đã lâu như vậy rồi nhưng hắn còn chưa bò lên được giường của Dương Thái Nhi.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e là hắn không có mặt mũi nào lăn lộn ở Yến Kinh nữa!
Thời gian này, nếu không phải Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di làm ầm ĩ lên ở Yến Kinh, thì e là họ đã tìm người đến Giang Hải trả thù từ lâu rồi.
Bây giờ nhân cơ hội thế lực của Mạc Phong còn tương đối yếu, thuộc hạ cũ của nhà họ Mạc cũng chưa trở lại đủ, nên tương đối dễ đối phó.