May mà Mạc Phong phát hiện ra sớm, nếu không Trương Phong không chỉ chịu tội nghịch thiên mà thậm chí còn phải chịu sự truy sát của tông Long Hổ thuộc phái Mao Sơn.
Từ xưa tới nay, những người cải mệnh trái ý trời đều không có kết cục tốt đẹp.
Có lẽ hắn đã chấp nhận, rằng cả đời này sẽ cô độc tới lúc chết.
Hắn đi tới xe nhìn vào Hồng Yên đang nằm bên trong với một nửa người trần trụi rồi khẽ vuốt tóc cô gái:
“Chị thật giống người con gái ấy nhưng lại không phải là cô ấy!”
Nói xong hắn loạng choạng đi tới.
Mạc Phong cũng nhìn ra tâm trạng của hắn không được tốt nên cũng không hỏi nhiều.
Anh bước tới phía trước hỏi:
“Mọi người có thể tìm ra được vị trí của Thi Vương đó không? Tôi muốn đích thân diệt hắn!”
“Tạm thời không cần đâu. Công lực của Vương Thi đã sụt giảm mạnh, trong thời gian ngắn không thể làm gì hại người được!”,
Trương Đình Ngọc chắp tay sau lưng cười thản nhiên: “Nhưng tên Thi Vương này rất ghim thù, lần này anh không giết chết hắn thì lần sau hắn nhất định sẽ quay lại báo thù, vì vậy anh nên sớm có sự chuẩn bị!”
“Rất nhiều môn phái không thể kiên nhẫn thêm được nữa, điều này có liên quan gì tới vầng trăng máu trước đó không?”
“Thiên cơ bất khả lộ, kiếm Tàn Uyên đã nhận chủ thì mong rằng anh Mạc hãy cố gắng luyện tập, nâng cao thực lực trong thời gian này! Tôi còn có việc nên đi trước, nếu tới Thục Châu thì nhớ tìm tôi!”
“…”
Nói xong anh ta ném một món đồ ra phía trước, Mạc Phong nhận lấy. Là một dây pháo.
“Chết tiệt! Như thế này là có ý gì?”
Nhưng lúc này Trương Đình Ngọc đã không còn đứng đó nữa. Giọng nói của anh ta từ xa vọng lại: “Nếu tới Thục Châu mà gặp phải chuyện gì thì chỉ cần đốt nó là được! Hẹn gặp lại!”
Lúc này cả khu rừng chỉ còn lại Mạc Phong và Trương Phong. Trương Phong trông thể thảm không khác gì một con lươn.
Anh định cầm kiếm Tàn Uyên và cõng Trương Phong đi nhưng khi quay đầu lại thì bỗng ngây người.
Vì kiếm Tàn Uyên đã biến mất.
Cũng không phải là biến mất mà là vị trí của nó bỗng xuất hiện một thanh kiếm nhỏ cỡ con dao găm.
Trông nó giống y hệt kiếm Tàn Uyên thu nhỏ.
“Ôi trời! Chuyện gì thế này, sao mình mới dùng một lần mà nó đã biến thành ra thế này chứ?”, Mạc Phong cảm thấy khó hiểu.
Trương Phong cười với vẻ yếu ớt: “Kiếm Tàn Uyên đã nhận chủ, sau này khi nào cần dùng tới thì rót khí tức của anh vào là được. Còn bình thường anh sử dụng nói như dao găm, mang đi đâu cũng tiện!”
“Biến hóa khôn lường, nhiều công năng vậy cơ à?”, anh vội vàng nhặt kiếm Tàn Uyên phiên bản thu nhỏ lên cho vào túi giống như nhặt được báu vật.
Như vậy vừa không tốn sức mà sau này ra ngoài cũng không cần phải vác theo hộp đàn nữa.
Đau thương của người trưởng thành chỉ có thể để trong lòng, không thể nói ra ngoài. Họ chôn sâu nó đêm đến, khi yên tĩnh không có người thì mới lén lút đem ra phơi bày.
Không chỉ Trương Phong, Mạc Phong cũng như vậy.
“Đúng rồi, mọi người lại xem thử rốt cuộc đồng nghiệp cấp dưới này của tôi sao rồi, có cần đưa đến bệnh viện không?”, Tần Lam nói với vẻ nghi ngờ
Mạc Phong đứng bên ngoài cửa xe nhìn vào trong, tình trạng của viên cảnh sát này giống như Tiểu Trương lúc trước, chắc đã bị cắn trúng. Hóa ra phim xác sống chiếu trong tivi thật sự tồn tại.
“Còn cứu được chứ?”, cô ấy lại dò hỏi.
Nổi thật thì ở phương diện mấy chuyện này, Trương Phong mới là chuyên gia. Đoán chừng số ma quỷ người ta từng xử lý, số cương thì người ta từng đánh còn nhiều hơn số phụ nữ anh từng chơi nữa.
Trương Phong tiến lên phía trước nhìn thì thấy cảnh tay của viên cảnh sát này đã biến thành màu xanh, răng nanh cũng đã bắt đầu mọc ra từ miệng cậu ta.