Nhưng ngay giây tiếp theo, kiếm Tàn Uyên đã xuyên thẳng qua ngực ông ta.
Mới vừa rồi còn ngông cuồng, nhưng lúc này đây hai tay ông ta lại run lẩy bẩy, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn âm khí trên cơ thể mình đang dần tiêu tán, thậm chí là biến mất với một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mạc Phong vung tay phải, kiếm Tàn Uyên liền bay trở lại trong tay anh.
"Vẫn chưa kết thúc đâu!"
Ngay khi anh chuẩn bị bước tới, một tiếng động ghê gớm phát ra từ miệng Thi Vương, thảm thiết như thể ma quỷ đang kêu gào.
Trong chốc lát, một vài luồng âm khí đột nhiên va chạm với trận hình do Trương Đình Ngọc thiết lập, cá chết lưới rách.
Bất cứ ai đâm vào trận hình đều sẽ hồn bay phách lạc!
Mạc Phong thậm chí còn nhìn thấy trong những luồng âm khí này có sự hiện diện của một vài nạn nhân trước đó!
Những cô gái chết thảm, chết đi rồi nhưng linh hồn vẫn còn bị kiểm soát. Có lẽ Thi Vương định dùng linh hồn làm chất dinh dưỡng để luyện Thi đan, nhưng lúc này ông ta lại chọn dùng một lượng lớn linh hồn để tấn công trận hình của Trương Đình Ngọc nhằm thoát thân.
“Thu lại trận hình của anh đi!”, Mạc Phong nhìn thấy quá nhiều luồng âm khí, vội vàng hét lên với Trương Đình Ngọc.
Nhưng anh ta lại do dự một hồi: "Anh Mạc, lúc này rồi anh không thể từ bi như vậy được! Nếu để ông ta thoát mất, sau này anh sẽ gặp nhiều rắc rối hơn đó!"
"Tôi bảo anh thu lại trận hình ngay!"
Cuối cùng thì Trương Đình Ngọc sau một hồi do dự mới dừng khống chế lá cờ, tám lá cờ ngay lập tức rơi lả tả xuống đất.
Thi Vương nhìn thấy trận hình đã bị phá vỡ, ông ta lập tức nhảy vọt bay vào trong bóng tối, anh vừa định đuổi theo đã bị hàng chục luồng âm khí quét qua người, nếu anh đoán không lầm thì tất cả đều là nạn nhân.
Bọn họ vốn đã chết rồi, nếu bị diệt cả ba hồn bảy vía thì chẳng phải quá tàn nhẫn sao?
Mạc Phong trước đây không tin vào những điều này, nhưng lâu dần anh buộc phải tin.
"Thả hổ trở về núi ắt là họa! Anh Mạc, anh cũng là người lăn lộn nơi chiến trường, anh nên hiểu rằng đối xử tốt với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, sau này làm gì có chuyện ông ta nhân từ với anh chứ?”, Trương Đình Ngọc nhìn anh, thở dài.
Trương Phong tiến lên, nhìn âm khí lơ lửng trên bầu trời, khẽ gật đầu thở dài nói: "Để tôi tiễn các người vào luân hồi nhé!"
"Đọc kinh một lần, Chư Thiên Đại Thánh đều hướng thiện, cứu độ chúng sinh bị bệnh tật bám víu. Đọc kinh hai lần, người mù nổi danh, đọc kinh ba lần..."
Kinh siêu độ cũng đã bắt đầu kết thúc, âm khí xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh.
Cách đó không xa bỗng xuất hiện một tia sáng yếu ớt, những luồng âm khí trôi theo gió vào trong đó.
Trương Phong đọc xong kinh siêu độ liền ngã vật ra đất, nhưng không ngất đi, mà trợn to hai mắt nhìn lên bầu trời.
"Haizz, quả nhiên là không thể thoát khỏi mệnh ngũ tệ tam khuyết, lại tổn thọ mười năm! Tôi còn có thể sống được bao lâu nữa chứ?", hắn tự giễu mà bật cười.
Vừa xuống núi thì gặp đại nạn, đánh nhau ba ngày ba đêm, cuối cùng còn tốn mười năm tuổi thọ mời thần nhập xác mới có thể tiêu diệt lão súc sinh kia.
Hôm nay, hắn dùng cạn sức mình khi sử dụng đạo thuật cao cấp, lại tổn thọ thêm mười năm nữa, nếu tuổi thọ trung bình của nam giới Hoa Hạ là bảy mươi tuổi, thì hắn chỉ có thể sống đến năm mươi tuổi thôi.
Hiện tại hắn đã hai mươi tuổi, tức là vẫn còn sống được ba mươi năm nữa!
Có ma mới biết được sau này xảy ra chuyện gì, yên ổn thì sống thêm được ba mươi năm, nếu lại bị đẩy vào thế bắt buộc phải dùng đạo thuật thì e là còn chẳng sống nổi mười năm ấy chứ.
Chính vì vậy hắn không dám sử dụng đến hai hình thức cuối cùng của Thần Quỷ Thất Sát Lệnh, tuy vô cùng lợi hại nhưng đều phải trả giá bằng tuổi thọ của mình.
Thực ra, bây giờ hắn nghĩ sống một cuộc sống của người bình thường cũng rất tốt. Ở bên người mình thích, cho dù mệt nhưng ít nhất trong lòng cũng không thấy cô đơn.
Bởi vì số mệnh của hắn là ngũ tệ tam khuyết, có lẽ cả đời này cũng không kết hôn.
Trương Đình Ngọc dường như nhìn ra được suy nghĩ của Trương Phong, khẽ lắc đầu thở dài nói: "Sao? Có phải cậu đang tiếc ban nãy phí mất mười năm tuổi thọ chỉ để cứu những người đó không?"
“Anh có hối hận vì đã học đạo thuật không?”, Trương Phong hỏi một câu bâng quơ.
Anh ta nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào, chỉ cười khà: "Đã lựa chọn rồi thì sao lại hối hận, hay là cậu sợ?"
"Anh có cô đơn không?"
"Cô đơn?"
Nhìn thấy Trương Đình Ngọc lắc đầu, Trương Phong càng tự cười nhạo chính mình: "Đúng vậy, anh là Trương Đình Ngọc, vừa sinh ra đã có người người vây quanh, nào hiểu được nỗi cô đơn! Nếu có thể, tôi rất muốn quay về hai mươi năm trước, chọn cuộc sống của một người bình thường mà không học đạo thuật, kết hôn sinh con thật tuyệt biết bao!"
"Cậu nhầm rồi! Cuộc sống của người bình thường có thật sự tốt như vậy không? Làm việc cả ngày lẫn đêm với đồng lương ít ỏi, người phụ nữ của mình mà mua một bộ quần áo mà phải cân đo đong đếm xem nếu mua thì nửa tháng tới ăn bằng gì, đến cả miếng cơm manh áo của một tháng cũng không lo liệu được, nhưng lúc nào nghĩ đến việc mua xe hơi, mua nhà ở một thành phố lớn, rồi vèo một cái là phải kết hôn. Khi nhìn lại, chợt nhận thấy mình chả có cái quái gì cả!"
"..."