**********
Lúc trước, khi còn bên trong kết giới, Trương Phong đã dùng đạo thuật chặt nát cánh tay phải của hắn, vậy mà chỉ một lúc sau hắn đã dùng âm khí hồi phục lại cánh tay của mình.
Lần này Trương Phong đã quá khinh địch. Rất nhiều thứ cần dùng thì đều để ở nhà, ví dụ như kiếm đồng tiền, chuông trấn hồn, gai xuyên tim. Tất cả những món đồ đó đều không mang đi. Hắn chỉ mang đúng la bàn bên người, mà la bàn chỉ có tác dụng tính quẻ trận pháp hoặc là đoán huyệt vị âm khí.
La bàn không phải vũ khí có tính sát thương. Không phải Trương Phong không đánh được hắn mà vì Trương Phong phải ôm cả Hồng Yên nên phải né tránh liên tục.
Trương Phong đặt Hồng Yên xuống rồi cười thản nhiên: “Ha ha, đừng có đắc ý quá! Trước đó tao sợ mày làm cô ấy bị thương, giờ thì cũng đánh một trận ra trò nào!”
“Ấy! Vậy bọn tôi phải làm thế nào?”, Tần Lam vội vàng kéo ống tay hắn.
Đạn cũng không bắn chết được đám cương thi này thì nắm đấm chả là cái đinh gì. Nếu mà bị chúng cắn phải thì có khi nào cũng biến thành cương thi như trong tivi không.
Thế nhưng lúc này trong đôi mắt Trương Phong chỉ có hình ảnh của tên hành thi đang đứng trên cây kia: “Cố gắng một chút, chỉ cần tôi tiêu diệt được hắn là sẽ không sao nữa!”
Trương Phong vốn định diệt cỏ tận gốc nhưng không ngờ ở đây lại có mỗi gã này, mà nghe khẩu khí của thì có vẻ ở Giang Hải có tới tận mấy tên giống y hệt hắn.
“Thái thượng Thái Tinh, ứng biến vô đình, trừ tà diệt ma, Đạo khí trường tồn, cấp cấp như luật lệnh, Phá Sát Lệnh!”, Trương Phong đọc xong khẩu quyết, tay tạo thành thủ quyết, một luồng sáng màu đỏ nhạt xuất hiện từ bàn tay phải của hắn.
Hành thi đứng trên cây lập tức tái mặt: “Thần Quỷ Thất Sát Lệnh sao? Mày là người của tông Long Hổ? Sử dụng cấm thuật mà không sợ người khác sẽ gây rắc rối à?”
“Tao sử dụng cấm thuật còn có lý hơn hành vi hại người của chúng mày. Cho nên dù có gặp Diêm Vương thì tao cũng đủ dũng khí trình bày, còn chúng mày có can đảm đó hay không thì tao không biết!”
Vừa dứt lời, Trương Phong dùng một chân đá xoáy, tay phải vung mạnh.
Tay hắn đập mạnh vào cành cây khiến nó gãy lìa cành và rơi xuống.
Nếu chiêu thức vừa rồi mà đánh trúng vào tên hành thi, với dương khí cực mạnh này thì sẽ khiến hắn không thể nào hồi phục vết thương ngay được.
Như vậy thì việc trừ khử hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thế nhưng tốc độ của tên hành thi này quá nhanh. Trong nháy mắt hắn đã né được.
“He he, quả nhiên mày không giống những đạo sĩ khác. Nhưng hãy suy nghĩ cho kỹ, dám ra tay với tộc hành thi bọn tao thì không phải là điều mà một đạo sĩ cỏn con như mày có thể làm được đâu!”
Nói xong hắn ngửa mặt lên trời rú lên. Tiếng rú vô cùng chói tai, khiến người ta như muốn thủng màng nhĩ.
Tất cả mọi người có mặt đều phải bịt tai lại, chỉ có Trương Phong là vẫn giữ được vẻ điềm nhiên. Đến ngay cả Trương Đình Ngọc mà hắn còn đánh ngang sức ngang tài thì hắn không tin bản thân không đối phó nổi với mấy tên hành thi này.
Nếu mà thua thì đúng mất hết thể diện của phái Mao Sơn, tông Long Hổ.
Những người khác đã phải từ bỏ việc chống cự, đưa tay lên bịt tai.
“Điếc tai quá! Chết tiệt! Âm thanh này còn chói tai hơn cả DJ trong quán bar nữa. Rốt cuộc đây là cái quái gì vậy!”
“Á, tôi sắp thủng màng nhĩ tới nơi rồi!”
“Mọi người cẩn thận, cái đám chết tiệt kia lại lao lên rồi!”
“…” Trương Phong quay đầu thì thấy đám cương thi đang lao về phía họ, nhất là chúng đang lao về Hồng Yên đang nằm dưới đất với cơ thể trần trụi kia.
Hắn đạp một chân xuống tạo thành trận Bát Quái.
“Kỳ Môn Phong Hậu, Khảm Tự! Thổ Hà Xa!”
Mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển, cồn đất bỗng ùn lên cao gần hai mét, dưới chân mỗi người hình thành một đụn đất khiến đám cương thi không thể bắt được họ.
Dưới cơ thể Hồng Yên cũng vậy, cô ấy bỗng được đưa lên cao gần hai mét.
Tần Lam khụy cả hai chân, nhìn xuống dưới: “Chuyện quái quỷ gì thế này!”
“Ở nguyên đây đừng cử động!”, Trương Phong thở hổn hển. Lần này sử dụng Kỳ Môn Độn Giáp khiến hắn mệt hơn rất nhiều lần.
Xem ra điều này có liên quan tới phong thủy nơi hắn đứng. Nơi dưỡng thi có Âm khí quá nặng sẽ khiến Dương khí của mọi người bị hòa lẫn. Cho dù đám người Tần Lam không ra tay với đám hành thi nhưng chỉ cần ở đây lâu thì cơ thể cũng không thể chịu đựng được.
Họ sẽ trở nên yếu dần, chỉ cần ra tay là sẽ bị hao tổn tinh lực gấp mấy lần so với bình thường.
Vừa rồi hắn mới sử dụng Kỳ Môn Độn Giáp có một lần mà giống như sử dụng cả chục lần bên ngoài trận pháp. Hơn nữa Trương Phong vừa phải kiểm soát những cồn đất lại vừa phải phòng thủ.
Mặc dù không nói ra nhưng trán hắn đã thấm đẫm mồ hôi. Điều đó đủ để nói lên tất cả.