**********
Quả nhiên nhìn đẹp mắt chưa chắc ăn đã ngon. Nhìn có ích chưa chắc đã hữu dụng. Lời nói của người xưa quả không sai.
Người đàn ông tên Thanh Phong nở nụ cười đểu cáng. Hơn nữa nụ cười đó còn trông vô cùng dữ tợn: “Đi nào, bảo bối bé nhỏ, anh nhất định sẽ yêu thương em mà!”
Hắn lôi Hồng Yên xuống xe, đi về phía rừng liễu
Lúc này trên đường quốc lộ 261.
Tần Lam lái chiếc SUV tới khu vực gần đó thì thấy chiếc Bently chạy từ trong rừng cây ra ngoài.
“Đừng dừng lại, tiếp tục chạy, để những người phía sau chặn chiếc xe đó đi!”, Trương Phong lên tiếng.
Lúc này hắn đã bắt đầu nóng ruột. Nếu chiếc xe dừng lại thì Hồng Yên có khi sẽ xảy ra chuyện mất.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”
“Tăng tốc, lao vào bên trong!”
Tần Lam bèn lao thẳng vào rừng cây không chút do dự.
Bỗng Trương Phong vội vàng lên tiếng: “Dừng lại, ở đây!”
Chiếc xe phanh gấp khiến cả hai người đập đầu vào kính chắn gió.
Lúc này họ không hề cảm thấy đau, chỉ vội vàng mở cửa xe chạy xuống. Nhưng nhìn xung quanh không thấy một bóng người nào. Đến ngay cả một bóng ma cũng không có.
Thậm chí còn không có bất kỳ âm thanh gì, chỉ có vài con quạ đang đậu trên đỉnh đầu.
“Anh chắc chắn là ở đây chứ?”, Tần Lam nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Trương Phong lấy la bàn đưa ra xung quanh: “Không thể sai được, âm khí bị cắt đứt ở đây mà!”
“Vậy anh tìm người cho tôi, đừng chỉ biết nói miệng. Nếu hôm nay để xảy ra vấn đề gì thì tôi và anh không gánh nổi trách nhiệm đâu đấy".
“Tôi biết rồi. Khổ lắm, nói mãi, tôi còn nóng ruột hơn cô đây này!”
“…”
Hắn lấy từ trong túi ra hai lá cờ nhỏ đặt dưới gốc cây liễu.
“Thái thượng lão quân, mạc ứng quy tâm, Chư thiên Đại Phật, hành tẩu bất hành, mở!”
Vừa dứt lời, gió lạnh xung quanh bất giác nổi lên.
Trương Phong nở nụ cười lạnh lùng: “Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, có kết giới!”
Dưới cây liễu dần hiện ra một lỗ hổng. La bàn trong tay hắn bỗng chuyển động mãnh liệt, âm khí bỗng chốc nổi lên.
“Ở bên ngoài đợi tôi!”
Nói xong, hắn lao vào trong lỗ hổng.
Tần Lam đứng sau sững sờ: “Ấy! Anh đi đâu vậy?”
Trương Phong bỗng biến mất trong tầm mắt cô. Cô chạy tới vị trí của hắn nhưng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì.
Cô đưa tay ra sờ soạng xung quanh nhưng giống như là đang xem phim thần thoại, xung quanh không thấy bất kỳ cánh cửa hay lỗ hổng nào cả.
Dù cô có mò mẫm cả ngày trời thì cũng vô ích, trong chớp mắt đã không thấy Trương Phong đâu. Cô đứng yên tại chỗ và bỗng cảm thấy một sự tối tăm, u ám vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này, Tần Lam bỗng có cảm giác vô cùng bấp bênh. Cô lấy điện thoại ra vội vàng bấm số.
…
Lúc này, ở đằng sau kết giới.
Là một hốc sâu hun hút.
Sau khi bước vào, Trương Phong bỗng cảm thấy bàn chân mình nhơm nhớp giống như đang đứng dưới đầm lầy.
Ngay gần đó, một người đàn ông đang trói một cô gái. Quần áo cô gái bị xé rách, thậm chí hắn còn dùng roi quật liên tiếp lên người cô.
“Cứu mạng với! Cứu với! Đội trưởng Tần! Cứu tôi với!”
Hồng Yên kêu gào như muốn rách họng nhưng xung quanh chỉ có tiếng kêu của cô không ngừng vọng lại.
“Kêu đi, kêu to lên chút nữa. Nếu không kêu thì chơi sẽ chán lắm. Đây chính là kết cục của những cô gái mê trai. Trên đời này làm gì có nhiều soái ca như vậy. Đối với những kẻ trọng hình thức thì đều đáng chết hết".
Người đàn ông bật cười ha hả. Bộ dạng của hắn đã thay đổi một trăm tám mươi độ, lớp mặt nạ hoàn hảo trước đó giờ giống như bị rút cạn nước khiến hai con mắt lồi ra chẳng khác gì một cái thây khô mới chết.