“Ha ha, người đẹp này thật biết cách nói đùa!”, người đàn ông mỉm cười ấm áp. Sau đó lại quay đầu nhìn Hồng Yên:
“Người đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?”
“Được… được thôi!”
Không ngờ Hồng Yên lại đồng ý nhanh như vậy. Tần Lam vốn còn muốn ngăn cả nhưng theo bản năng liếc về phía Trương Phong đang ngồi trong góc, chỉ thấy anh vẫy vẫy tay, ý bảo cô đừng quan tâm.
Luyến tiếc đứa trẻ sẽ không tóm được sói, không để người đàn ông này tiếp cận Hồng Yên thì Trương Phong cũng không thể chắc chắn Hồng Yên có phải là cô gái sinh vào ngày âm giờ âm hay không. Bọn chúng chắc có một phương pháp xác định đặc biệt nào đó, nên từ khoảnh khắc tiến vào cửa là chúng đã nhìn thẳng về phía sàn nhảy.
Vẻ ngoài của Tần Lam còn đẹp hơn cả Hồng Yên, nhưng chúng lại chỉ mời Hồng Yên nhảy, thế này đã chứng tỏ rõ vấn đề rồi.
Nhảy là giả, xác định con mồi mới là thật.
Vì muốn Dương khí toát ra từ người mình nên Trương Phong mới dán tận mấy tầm bùa để giấu đi Âm khí.
Loại hành thi này quá lanh lợi, nếu như bị bọn chúng phát hiện thì coi như mọi công sức sẽ đổ hết xuống sông xuống biển mất.
Cho nên hắn dùng bùa Âm che giấu dương khí trên người mình để không rút dây động rừng.
Lúc Trương Phong đang uống rượu thì di động của hắn rì rì kêu lên. Hắn lấy ra xem. Là tin nhắn của Tần Lam hỏi tiếp theo nên làm gì.
Với tính khí nóng vội của Tần Lam thì chắc chắn cô muốn ra tay ngay khi mục tiêu xuất hiện. Nhưng Trương Phong chỉ trả lời rằng, thời cơ chưa tới, hãy chờ đợi để thả con săn sắt bắt con cá rô.
Hắn cũng không biết rốt cuộc loại xác sống này có bao nhiêu tên, nói không chừng số lượng sẽ rất nhiều, giết một con chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa khi chúng chưa có biểu hiện gì bất thường thì nhìn chẳng khác gì người bình thường. Nếu mà đột nhiên bắt chúng thì khác gì là đánh rắn động rừng.
Nói vậy chứ Trương Phong có cách khiến hắn hiện hình. Chỉ có điều bắt được một tên mà để lộ hành tung thì sẽ khiến những tên khác trốn thoát mất.
Có thể chúng sẽ không hại người trong một thời gian ngắn để đảm bảo an toàn. Nhưng vì chúng muốn luyện Thi đan nên nếu không thể hành động ở Giang Hải thì chúng sẽ đổi sang thành phố khác.
Cho nên hắn quyết định lần này tự dấn thân vào nguy hiểm, một mẻ hốt sạch đám xác sống, kể cả kẻ điều khiển phía sau lũ này.
Hắn trả lời tin nhắn của Tần Lam, rằng luyến tiếc đứa trẻ sẽ không tóm được sói, còn chưa đến lúc!
Đối mặt với lời mời của một anh chàng đẹp trai như vậy thì ai mà có thể cưỡng lại nổi chứ! Lúc mới đầu Hồng Yên vẫn còn phòng bị đối với người này, nhưng dần dần đã buông lơ cảnh giác.
“Em tên là gì?", người đàn ông kia ôm cô, khẽ cười hỏi.
Lúc này Hồng Yên đã bị giọng nói dịu dàng của người đàn ông này bóp nghẹt. Cô cúi đầu thẹn thùng với hai gò má ửng hồng: “Gọi em Hồng Yên là được!”
“Tên hay quá, gọi anh là Thanh Phong nhé! Em… có bạn trai chưa? Mặc dù anh biết có hơi đường đột, nhưng em thật sự là người con gái anh vừa gặp đã yêu! Không chỉ vừa gặp mặt là muốn lên giường, mà anh muốn hiểu em nhiều hơn! Hay là đợi lát nữa chúng ta đi uống cà phê nhé!”
“Được ạ!”
“…”
Vào khoảng hơn mười giờ mười lăm phút tối, người đàn ông đó bèn ôm Hồng Yên bước xuống sàn nhảy đi ra phía ngoài cửa.
Tần Lam thấy vậy thì tiến về phía mấy người đang nhảy nhót trong sàn nhảy, đạp cho mỗi người một đạp. “Ai đó, dám đạp tao, không muốn sống nữa hả?", một người đàn ông say bí tỉ quay đầu, nói một cách cáu kỉnh.