“Tinh khí của người chết đã bị hút sạch, đến cả tủy não cũng không còn. Do mới chết nên khi ấn sẽ bị lõm lại như trái bóng, nhưng nếu để lâu mà ấn thì sẽ bị vỡ vụn giống như bim bim vậy!”
Tần Lam ngây người, thậm chí cảm thấy buồn nôn và sợ hãi: “Bị hút cạn tinh khí sao? Điều này…”
“Cô nhìn ở đây!”
Trương Phong lấy ra một chiếc kính lúp, soi vào móng tay của cô gái và khẽ cười: “Tôi khuyên cô nên lấy thứ này về kiểm tra là biết, chắc chắn không phải là tế bào của người sống!”
“Vậy anh nói xem là gì?”
“Là một thứ nửa người nửa ma. Ban ngày là người, ban đêm là hành thi, là trò của vùng Tương Tây, họ có thể biến người sống thành cương thi, rất khỏe, hơn nữa còn có tư duy như con người, đây là một loại cương thi khó đối phó nhất hiện nay!”
“Cái quái gì thế này, cương thi sao? Anh bị thần kinh à?”
“…”
Khi bọn họ đang tranh luận thì có một viên cảnh sát chạy tới.
“Đội trưởng Tần, xảy ra chuyện rồi!”
Cô vốn đang cãi nhau với Trương Phong, giờ nghe thấy vậy bèn cảm thấy kinh ngạc: “Cậu nói gì?”
“Ở rãnh sông phía Nam thành phố xuất hiện thêm một thi thể nữ nữa, cách thức bị giết giống hệt những nạn nhân trước, rất có khả năng là cùng một người!”, viên cảnh sát vừa thở hổn hển vừa báo cáo.
Tần Lam bỗng cảm thấy run rẩy.
Trong vòng một tuần mà có tận năm người chết! Chuyện này mà truyền ra ngoài thì e rằng sẽ gây ra một làn sóng hoảng loạn vô cùng lớn.
“Không phải cùng một kẻ làm. Nếu tôi đoán không nhầm thì không chỉ có ba hành thi đang ở Giang Hải đâu! Điểm tương đồng của bọn họ là gì?”, Trương Phong ngẩng đầu nói với vẻ nghi ngờ.
“Điểm tương đồng sao? Đều sinh từ chín đến mười một giờ tối, vào tháng bảy Âm lịch, và đều là…”, nhân viên pháp y lật hồ sơ ra nói.
Trước đó nhân viên pháp y cũng đã nghiên cứu về chuyện này nên đều điều tra qua lai lịch của từng cô gái.
Tần Lam quay lại nhìn viên cảnh sát: “Cô gái vừa phát hiện ra cũng sinh từ chín tới mười một giờ tối à?”
“Đúng! Giống như mấy người trước, đều bị…hãm hiếp!”
“Thật kỳ lạ, kẻ này là một tên biến thái sao?”
“…”
Trương Phong lập tức ngồi xuống, đặt tay vào vị trí đan điền và suy nghĩ.
Một vài phút sau hắn mở mắt ra và kêu lên: “Tôi biết mục đích của kẻ đứng sau rồi? Bọn chúng định dùng bảy người để luyện…thi đan!”
“Thi đan? Là cái gì vậy?”,
Tần Lam hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Nói tóm lại là vô cùng nguy hiểm. Nếu để chúng tiếp tục tìm kiếm và tập hợp đủ bảy cô gái, lấy tinh huyết của cả bảy cô thì sẽ hết sức rắc rối! Cần phải lục soát toàn thành phố, kiểm soát các cô gái sinh vào giờ Hợi tháng bảy, tốt nhất là nên kiểm tra xem có ai trong đồn của các cô cũng là người như vậy hay không!”
Nhân viên pháp ý sợ hãi giơ tay: “Tôi…là tôi…”
Những người sinh vào giờ Hợi rằm tháng bảy Âm lịch rất nhiều, nhưng phải là trinh nữ. Cô nhân viên pháp y này mới tầm hai ba, hai tư tuổi mà thôi.
“Chị pháp y, chị…chưa yêu ai bao giờ phải không?”, Trương Phong hỏi khéo léo.
Cô gái mặc áo blouse trắng trừng mắt nhìn hắn:
“Lẽ nào chưa từng có bạn trai thì sẽ gặp phải chuyện như thế này sao? Đàn ông các người đúng là chẳng có ai ra gì!”
Tần Lam khẽ ho, cười khổ: “Hồng nhan mà chưa từng trải qua chuyện đó thì tôi tin, những lẽ nào chị lại tin lời của anh ta?”
“Tin! Đội trưởng Tần, có những việc cô không tin không được, nhất là đối với những người làm nghề pháp y, suốt ngày động chạm tới người chết như chúng tôi. Chúng tôi đã từng gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ. Có những vụ án không thể giải quyết hoặc là quá bất thường đều phải tìm cả đạo sĩ trừ tà đấy!”, nhân viên pháp y khẽ cười.
Trương Phong lấy từ trong túi ra một tấm thẻ hành nghề, trên đó là chứng chỉ tốt nghiệp của đại sư đạo thuật.
“Nhìn đi! Tôi chính là đạo sĩ mà mọi người cần tìm! Hơn nữa với vụ án này, chỉ có tôi mới có thể phá được!”
Lúc này Tần Lam bỗng thấy do dự, không biết nên tin ai.