“Sau khi anh đi không lâu là cô ấy xin nghỉ dài ngày, hiện tại bộ phận nhân sự do giám đốc Kim thay thế điều hành!”
“…”
Vừa nghe thấy vậy Mạc Phong lập tức ngồi thẳng lưng: “Giám đốc Kim? Giám đốc Kim nào?”
“Chẳng phải công ty chúng ta có sáu đóa hoa sao? Tổng giám đốc, Giám đốc Tống, Giám đốc Tô, Giám đốc An, Giám đốc Trịnh bị đuổi lúc trước và Giám đốc Kim này chính là người cuối cùng, cuối cùng đó! Nghe nói cô ấy có một nửa huyết thống nước Cao Lệ, cũng là người phụ trách chính sự phát triển của công ty bên khu vực đó luôn!Không biết gần đây sao cô ấy lại trở về Giang Hải, vừa hay ngồi vào đúng vị trí của giám đốc Tô!”
Vương Bưu uống một ngụm trà, vội vàng nói.
Có thể Mạc Phong phân biệt được giữa hồng trà và trà bình thường, chứ người khác thì chưa chắc. Thậm chí anh còn cảm thấy loại trà này không ngon bằng trà thường.
Anh bất giác cúi đầu chìm vào suy tư. Dẫu sao đây là lần đầu anh nghe đến cô Giám đốc Kim này. Lúc trước anh còn thắc mắc là có sáu đóa hoa mà sao mình chỉ nhìn thấy năm người. Và lại ở công ty từ trên xuống dưới anh đều đi một lượt rồi vẫn chẳng nhìn thấy vị Giám đốc cuối cùng ở đâu.
Tinh tinh tinh…!
Ngay lúc này, điện thoại cố định trong phòng bảo vệ vang lên.
Vương Bưu vội vàng chạy đến: “A lô? Ai đó?”
“Tôi!”
Chỉ một từ đã khiến Vương Bưu cà phất cà phơ bừng tỉnh, gã lập tức lên tinh thần: “Tổng… tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?”
Mạc Phong đi nhiều ngày như vậy, Mục Thu Nghi lại chẳng hề gọi một cuộc điện thoại. Hôm nay anh mới về, còn ngồi chưa kịp nóng mông thì cô đã gọi tới.
“Gọi tên kia lên cho tôi, nói cuộc họp trên này cần anh ta tham gia!”, Mục Thu Nghi ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng nói.
Vẫn giọng điệu lạnh tới bức người như cũ, Vương Bưu quay đầu liếc nhìn Mạc Phong một cái.
Cũng không biết Mục Thanh Nghi ở đầu bên kia điện thoại có thể nhìn thấy tình hình ở trong phòng hay không mà cô lập tức lên tiếng: “Anh đừng nhìn anh ta! Cho dù anh có phải trói thì cũng phải đưa anh ta lên đây cho tôi".
“Vâng…!”
Nói thế đương nhiên là nói đùa thôi, trói Mạc Phong á? Nếu thế thật thì đúng là chuyện cười quốc tế.
Vẫn nhớ lúc đầu khi hội Hắc Long đến công ty làm loạn, đến ngay cả Tam Đại Kim Cương của Đàm Lão Bát còn bị anh đá bay ra ngoài.
“Tìm anh à?”
Sau khi điện thoại tắt máy, Mạc Phong chầm chậm đứng dậy, khởi động cổ và cơ thể một chút. Xem ra tối qua hành động quyết liệt quá, nên giờ anh bỗng có cảm giác trống rỗng.
Anh cũng thầm oán hận. Lần đầu tiên mà cô nhóc ngốc này lại mãnh liệt như vậy, không biết có chịu nổi không.
Nếu như tối qua Mạc Phong có ý thức, chắc chắn sẽ làm màn dạo đầu đầy đủ. Anh đoán chừng cô nhóc đó trực tiếp vào phần về đích nên chắc bị hành hạ không ít.
Vương Bưu gật đầu, vội đứng dậy: “Tổng giám đốc bảo anh lên, nói là có việc tìm anh, có trói cũng phải trói anh lên!”
“Ồ? Nôn nóng vậy, lẽ nào cô ấy nghĩ thông rồi?”
Cô ấy thật sự muốn hiến thân rồ sao?
Mạc Phong còn đang phát sầu đây này, tối qua phóng đi toàn bộ tinh lực đã tích góp bấy lâu. Bây giờ nếu như Mục Thu Nghi nghĩ thông, muốn sinh con với mình thì anh đúng kiểu lòng có thừa mà lực không đủ.
Tích tinh bảo mệnh là việc quan trọng nhất!
Trong phòng hội nghị cấp cao của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Bên trong có hơn hai mươi người đang ngồi. Phần lớn họ đều là nhân vật nòng cốt. Bao gồm các giám đốc cùng với các nhân viên đắc lực.
Nguyên nhân là do công ty đã nghiên cứu ra được loại mỹ phẩm với thành phần được tạo thành từ dược liệu Đông y.
Buổi họp hôm nay chủ yếu là muốn bàn về vấn đề làm sao để đưa sản phẩm ra thị trường.
Cả phòng hội nghị yên tĩnh đến mức rơi cây kim cũng có thể nghe thấy, nhưng lại chẳng có ai dám phá vỡ bầu không khí này.
Cốc cốc cốc…!
Sau ba tiếng gõ cửa, Mạc Phong bèn đẩy cửa bước vào: “Vợ ơi, em nhớ anh à? Nôn nóng như vậy…”
Nhìn thấy bên trong có quá nhiều người, anh không kìm được bèn ho húng hắng: “Tổng giám đốc, cô tìm tôi à?”
Anh đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh, khiến rất nhiều người quen biết anh cảm thấy không tự nhiên. Ví dụ như Tống Thi Vũ và An Nhiên, hai người này cũng xem như tương đối hiểu rõ Mạc Phong thì họ vẫn thấy quen với dáng vẻ tưng tửng của anh hơn.
Đôi mắt xinh đẹp của Mục Thu Nghi trừng anh một cái. Cô nói với vẻ hơi tức giận: “Bớt ra vẻ với tôi, vào ngồi đi, sắp bắt đầu cuộc họp rồi!”
“Mọi người vẫn chưa bắt đầu à?”, Mạc Phong nghi ngờ nhìn cô.
Anh quay xuống nhìn đám đông. Có rất nhiều người tỏ vẻ không thân thiện.
Lẽ nào từ lúc Mục Thu Nghi gọi điện thoại cho mình thì mọi người đều đã đến chỗ này cả rồi, từ đó tới giờ vẫn chưa bắt đầu sao?
Nhưng một tiếng đã trôi qua kể từ khi cô gọi điện thoại xuống phòng bảo vệ mà.
“Tổng giám đốc Mục, anh ta chính là người mà cô khăng khăng muốn đợi sao?”, lúc này một người phụ nữ tóc vàng ngồi bên cạnh Tống Thi Vũ lên tiếng bằng giọng phổ thông kỳ lạ.
Nhưng thực sự mái tóc vàng giúp tôn lên làn da trắng nõn của cô ấy. Cùng với vẻ đẹp bẩm sinh của cô thì kiểu tóc ôm phối hợp với làn da trắng nõn này chính là điểm cộng.
Cô ấy giống như một nữ sinh trung học, nhưng chính đôi mắt đã bán đứng chủ nhân. Mặc dù đoán tuổi tác phụ nữ có chút bất lịch sự nhưng tuổi của người phụ nữ này chắc chắn không dưới hai mươi.
Ánh mắt cô ấy nhìn Mạc Phong luôn thiếu vẻ kiên nhẫn.
Nếu như anh đoán không nhầm thì đây chính là Giám đốc Kim mà Vương Bưu nói tới.
Mục Thu Nghi không nói gì, như vậy có nghĩa là cô đã ngầm thừa nhận.
“Tìm một chỗ ngồi xuống đi! Buổi họp bắt đầu, mọi người bàn bạc làm thế nào để chuẩn bị tung sản phẩm ra thị trường đi”.
Lúc này bên dưới mới bắt đầu sục sôi, lúc trước họ đã nhịn đến mức sắp phát nổ rồi.
Đám đông rỉ tai thì thầm như đang thương lượng.
“Thực ra tận dụng lợi thế của công ty, chúng ta có thể tìm rất nhiều đại lý ở mỗi quốc gia. Giống như công ty Apple tìm đại lý ở trong nước chúng ta vậy, mật độ phân phối cũng nên bao trùm toàn bộ thị trường châu Âu.
“Tôi thấy vẫn nên tìm ngôi sao làm đại diện. Ở trong nước thì tìm ngôi sao đang nổi trong nước, ở nước ngoài thì tìm ngôi sao đang nổi ở nước ngoài!”
“Ý kiến của anh Lý được đó. Ý kiến của tôi là chúng ta phải nâng sản lượng lên, mang lại lợi ích cho người tiêu dùng. Dù sao trước kia sản phẩm chúng ta làm đều nằm ở phân khúc trung bình. Lần này chúng ta hạ giá thấp một chút, đợi đến khi bán được nhiều rồi thì có thể điều chỉnh sau!”
“…”
Rất nhiều người nói loạn xị ngầu không ngừng, Mạc Phong thì ngồi ở phía sau cùng của phòng họp cắt móng tay.
Lúc này, tia sáng màu đỏ từ bút chiếu chỉ vào mặt anh.
“Ý kiến của anh thì sao? Tìm anh lên không phải nhìn anh cắt móng tay ở đây!”, Mục Thu Nghi trừng anh, nói với vẻ hơi tức giận.
Khoảng thời gian này vẫn luôn có người đồn đại Mạc Phong là trai bao được cô nuôi, cho nên cô cũng muốn mọi người hiểu, anh dựa vào năng lực để kiếm cơm chứ không phải dựa vào bản mặt!
Mạc Phong đặt bấm móng tay xuống, phất tay: “Anh có thể lên tiếng rồi à?”
Khoảnh khắc này, Mục Thu Nghi thật sự vô cùng tức giận. Bản thân cô gánh áp lực lớn như vậy, kéo dài buổi họp một tiếng trời để anh có cơ hội thể hiện, vậy mà không ngờ anh vẫn ngông cuồng, kiêu ngạo như thế!