Uy lực của bước thứ nhất đã lớn như vậy, nếu học được mấy bước còn lại thì còn sợ ai nữa? Kẻ địch phải sợ mình mới đúng.
Thế nhưng chẳng ai biết về Thiên Cương Thất Tinh Bộ. Đây toàn là những thứ vô tình hiện ra trong đầu anh. Nhưng kể cũng lạ, lần trước anh vô thức sử dụng công phu này và sau đó thì suýt nữa phải về chầu ông bà.
Lần này sau khi sử dụng, ngoài việc cảm thấy mệt mỏi ra thì không có hiện tượng gì khó chịu. Xem ra lúc trước cơ thể anh bị mất sức nhiều quá nên mới vậy.
Mạc Phong khẽ thở dài rồi lồm ngồm bò dậy: “Đúng là tốt thật đấy nhưng mà mỗi lần sử dụng thì cứ như mất mạng đến nơi! Kỳ lạ thật, mình học chiêu thức này từ bao giờ vậy? Không thể nào nghĩ ra nổi!”
Anh cho rằng chắc chắn mình đã tu luyện bí quyết Thiên Cương Thất Tinh Bộ ở đâu đó, nếu không làm sao nó có thể xuất hiện trong đầu anh được.
Xem ra anh còn yếu quá, tới mức làm gì cũng bị người khác theo dõi. Phải mạnh hơn! Nhất định phải trở nên mạnh hơn.
Trở nên mạnh hơn không phải để tranh giành thiên hạ này mà là để bảo vệ bản thân, bảo vệ những người mà mình yêu thương.
Nếu mà có thêm vài cao thủ như thế kia xuất hiện cùng một lúc thì anh có mười cái mạng cũng không đủ cho chúng vờn!
Mạc Phong dựa vào xe, châm thuốc hút một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới lên xe quay về biệt thự Nam Sơn.
Anh bỗng cảm thấy may mắn vì người vừa nãy hình như không phải kẻ địch. Nếu đúng là kẻ thù thì có lẽ hôm nay dữ nhiều hơn lành.
Điều này khiến anh nhắc nhở chính mình phải tu luyện võ thuật chăm chỉ hơn nữa.
Anh lái xe vào khu dân cư nhỏ, đỗ xe, mở cửa nhà thì thấy mấy cô gái đang túm năm tụm ba quanh bàn trà, không biết đang xem gì.
“Mọi người làm sao vậy?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Lúc này bọn họ mới quay đầu lại nhìn anh.
An Nhiên đưa dép đi trong nhà cho anh: “Anh đói chưa? Em đi nấu gì đó cho anh nhé!”
“Không cần đâu, anh không đói. Mọi người đang làm gì vậy?”, Mạc Phong vội vàng đặt tay lên vai cô ấy: “Ấy…ngại quá…”
Phựt!
Anh buông tay ra, sợi dây sau lưng An Nhiên bỗng vang lên tiếng đứt phựt.
“Không…không sao…mọi người đang xem một bức tranh! Một bức tranh rất kỳ lạ!”
Bức tranh sao?
Mạc Phong cởi giày, đi vào phòng khách với vẻ nghi ngờ. Anh thấy một bức tranh dài mấy mét đang được trải trên bàn trà.
Anh tiến lại gần và bỗng cảm thấy sững sờ.
Mẹ kiếp! Đây chẳng phải bức tranh mà kẻ mặc áo đen đã cho anh xem trước đó sao?
Mấy cô gái đang thảo luận xem bức tranh có đáng tiền hay không.
“Chị Thu Nghi, chị học rộng biết nhiều, bức tranh này của triều đại nào vậy?”, Diệp Đông Thanh hỏi với vẻ nghi ngờ.
Mục Thu Nghi khẽ lắc đầu: “Không phải tranh sơn thủy, cũng không phải tranh sông nước, càng không phải là tự họa. Những thứ trên bức tranh này hết sức vụn vặn, rời rạc, giống như là ghép nhiều thứ vào với nhau vậy, nhìn có cảm giác hơi đáng sợ! Thi Vũ, cậu thấy thế nào?”
“Mình cũng không biết. Cũng không thấy ghi của triều đại nào, cũng không thấy đóng dấu hay vẽ nhân vật tiêu biểu nào đó. Lại càng không phải là thơ, thật khó đoán. Nhưng có vẻ bức tranh này được vẽ cũng khá lâu rồi, hơn nữa còn dùng da bò. Chất liệu này chống mục rữa, dù có ngâm trong nước thì cũng không dễ bị hỏng. Mình chỉ nhận ra được đến vậy thôi!”
“…”
Mạc Phong có thể khẳng định một lần nữa, rằng đây đúng là bức tranh mà người đàn ông mặc đồ đen thần bí đã cho mình xem”.
“Bức tranh này mọi người lấy từ đâu vậy?”, anh kinh ngạc kêu lên.
Tất cả đều lắc đầu.
Mạc Phong quay qua nhìn An Nhiên: “An Nhiên em nói đi!”
“Em cũng không biết. Tối qua, lúc nấu cơm ăn vẫn không thấy bức tranh này. Nhưng sau khi ăn xong thì nó đã được đặt ngay trên bàn”.
“…”